Khi nhớ lại, chỉ biết ngày buồn nhất của mình, là ngày mình rất buồn, buồn lắm, buồn vô tận, nhưng là buồn không diễn tả được. Và cứ thế, nó ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực mình, đến một lúc nào đó, có kỷ niệm tràn về, nó lại trỗi dậy và khi đó mình sẽ vẫn buồn.

Không biết trong 100 năm sống của con người, có biết bao nhiêu ngày buồn, có biết bao nhiêu ngày vui, và không biết có thể lựa chọn một ngày, gọi là ngày buồn nhất không?
Ngày buồn nhất, có thể là ngày mình bị mất đồ, mất ví và mất rất nhiều thứ mà mình nghĩ nó chính là thứ nuôi sống và cứu vớt mình trong cuộc sống khó khăn này. Có thể là ngày trong túi không có một đồng, và trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện phải đi vay.
Ngày buồn nhất, có thể là ngày mình bị mất đồ, mất ví và mất rất nhiều thứ mà mình nghĩ nó chính là thứ nuôi sống và cứu vớt mình trong cuộc sống khó khăn này. Có thể là ngày trong túi không có một đồng, và trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện phải đi vay.
Có thể hôm nay là ngày buồn nhất. Vì sao ư? Vì mình không biết tại sao mình buồn, chỉ là thấy buồn lắm, buồn vô tận. Rồi sáng ngày mai, như mọi ngày, khi chiếc chuông đồng hồ reo lên và mình lật chăn dậy, khi những khoảnh khắc trong cuộc sống tạt đến với mình, lại thấy ngày mai là một ngày buồn, một ngày bận rộn. Và nghĩ, không phải đâu, ngày hôm qua vẫn chưa buồn nhất, phải là ngày hôm nay, hoặc có thể sắp tới phải là một ngày nào khác.
Có thể hôm nay là ngày buồn nhất. Vì sao ư? Vì mình không biết tại sao mình buồn, chỉ là thấy buồn lắm, buồn vô tận. Rồi sáng ngày mai, như mọi ngày, khi chiếc chuông đồng hồ reo lên và mình lật chăn dậy, khi những khoảnh khắc trong cuộc sống tạt đến với mình, lại thấy ngày mai là một ngày buồn, một ngày bận rộn. Và nghĩ, không phải đâu, ngày hôm qua vẫn chưa buồn nhất, phải là ngày hôm nay, hoặc có thể sắp tới phải là một ngày nào khác.

Ngày buồn nhất, chắc phải trải qua rất nhiều lần rồi, nhưng khi qua đi rồi cũng sẽ quên, mà mỗi khi nhớ lại, chỉ có thể nhớ mang máng. Hình như nó là ngày rất buồn, buồn lắm, nhưng nhớ lại rồi chỉ biết là nó buồn thôi, không thể diễn tả được.
Ngày buồn nhất, có thể là ngày người bạn thân nhất cãi nhau với mình, rời xa khỏi mình. Có thể là ngày người mình yêu nhất phản bội mình, hay cũng bỏ mình mà đi. Có thể là ngày mình rớt đại học, hay điểm thi không được cao, điều mình mong mỏi không đạt được.
Ngày buồn nhất, có thể là ngày mà ước mơ mình đeo đuổi phải từ bỏ, hay bị người khác nhạo bám. Có thể là ngày, mình trượt vòng phỏng vấn, hay bởi các công ty ma, hay vẻ mặt nhăn nhó và ghét bỏ của đồng nghiệp.
Ngày buồn nhất, có thể là ngày mình nằm liệt trong bệnh viện màu trắng và khép lại tất cả khoảng trời trong xanh ngoài kia, khép lại bao mơ ước, như con chim gãy cánh trên bầu trời xanh rộng. Có thể là ngày mà một người nào đó thân quen với mình ra đi và sẽ chẳng bao giờ gặp họ được nữa. Chỉ có thể ôm ấp hồi tưởng về họ, tìm trong hơi thở của quá khứ về họ và qua ngôi mộ lạnh tanh im ắng.
Khi nhớ lại, chỉ biết ngày buồn nhất của mình, là ngày mình rất buồn, buồn lắm, buồn vô tận, nhưng là buồn không diễn tả được. Và cứ thế, nó ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực mình, đến một lúc nào đó, có kỷ niệm tràn về, nó lại trỗi dậy và khi đó mình sẽ vẫn buồn.
Ngày buồn nhất, rồi chắc chắn trong 100 năm này, sẽ có ngày vui nhất. Ngày vui nhất, rất nhiều, nhưng thoảng qua, người ta không nhớ thật sâu và không thật tràn đầy như ngày buồn nhất. Không thể nắm bắt, không thể nhìn, không thể chỉ nghe.
Có thể là trong 100 năm mình sống, có thật nhiều ngày buồn, ngày buồn nhất mình biết, mình đã chọn. Nhưng lại quên mất vì trong gương lúc này, mình đã già mất rồi. Và có thể, chính hôm nay, không phải ai ra đi, không hề mất thứ gì, không có ai chạy đi đâu hết, nhưng mình vẫn buồn nhất. Vì chỉ có mình mình đi thôi, đi mãi mãi.

Đăng nhận xét Blogger

 
Top