Phi trường rộng thênh thang và náo nhiệt. Huy một mình kéo lê chiếc va li dưới sàn. “Trời hôm nay xanh thế!” - hắn nhủ thầm rồi mỉm cười đắc chí về cái sự “sến” của mình.
Huy bắt vội chiếc taxi rồi gửi mảnh giấy nhàu nát có ghi địa chỉ nhà đến bác tài xế. Không quá khó để ông có thể nhận ra rằng địa chỉ này mình đã từng đi qua vài lần. Riêng đối với Huy, hắn chẳng nhớ gì đường sá Sài Gòn, huống hồ ba mẹ hắn vừa chuyển sang khu chung cư mới cách đây vài năm. Hầu như tất cả đều xa lạ khi hắn tình cờ bắt gặp những con đường đông đúc người qua lại mà xe bon bon chạy qua. Xe chạy chậm dần.
“Lại kẹt xe!” - hắn lầm bầm chửi thầm rồi đút tai phone nhún nhảy theo bài I’m sorry. Từ bên kia đường, có một cô bé xinh xắn đi ngang qua. Nàng để tóc dài ngang vai, chiếc áo sơ mi trắng ủi vội còn in vài vết nhăn và chiếc quần jeans đen giản dị. “Thật hậu đậu như ai kia!”, hắn bỗng thấy chột dạ. Xe tiếp tục đi, hắn nhanh chóng chọn bài “Tìm lại” rồi cười một mình. Chắc chắn hắn về đây còn vì một lí do khác…
Huy đứng trước ngõ vào khu chung cư. Con đường ngoằn ngoèo đến nhà quả thật khiến chàng trai 17 tuổi trông có vẻ xù xì gai góc này nản chí. Hắn rút chiếc iphone từ trong túi ra, nhẹ nhàng giang tay hít thở không khí ở “quê” chưa được bao lâu thì bỗng dưng thấy bàn tay mình trống không đến lạnh toát. Một kẻ lạ mặt chạy sượt qua đánh vào vai hắn một cái đau điếng. Nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ thảnh thơi trong đầu mình, Huy chỉ kịp hét lên “Á, cướp” rồi cố dốc hết sức đuổi theo dù biết khoảng cách khá… vô vọng. Bỗng dưng hắn cảm nhật có một ai đó đang từ xa chạy theo hắn. Cô gái lao người về phía trước như một mũi tên. Chẳng mấy chốc cô đã đuổi kịp tên cướp, ngáng chân hắn ngã rồi nhanh chóng “thu hồi” lại chiếc điện thoại:
-Của cậu này. Lần sau cẩn thận nhé!.
Huy thở phào kiệt sức… do chạy. Hắn vừa định ngước mặt lên cảm ơn thì bỗng thấy tim mình như ngừng đập. Hắn bối rối chỉ tay vào mặt cô gái:
-Chị… chị…
Người đối diện với Huy cũng ngạc nhiên không kém. Cô bạn nhanh chóng xóa bỏ phút “đứng hình” ngượng nghịu bằng nụ cười tươi rói trên môi:
-Em về rồi à? Sao không báo chị biết?
-Giới thiệu với em, đây là Thiện – bạn thân của chị. Hạ Anh vẫn tiếp tục dùng “chiêu” nụ cười để đón tiếp “người quen”.
Huy mỉm cười lạnh lùng. Dù sao thì, đối với hắn, việc quan trọng bây giờ là ngồi… ngắm Hạ Anh – “tri kỉ” với hắn hồi còn nhỏ từ lúc hắn mới “chân ướt chân ráo” cùng với ba mẹ chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Tuy nhiên, vẫn là phép “lịch sự”, hắn nhanh chóng đổi sang “thần sắc” thánh thiện khi bắt gặp những tia nhìn từ Thiện đang chiếu thẳng vào mình:
-Chào anh. Em là Huy – em trai “đặc biệt” của chị Hạ Anh mới từ Anh về nước.
-Ồ, chào em. Thiện đáp gọn lỏn.
Không khí đang yên ổn bỗng dưng căng thẳng đến mức ngột ngạt, câu đùa “Em này!” của Hạ Anh nhanh chóng được thốt ra. Thế nhưng, dường như mọi thứ lại không được suôn sẻ cho lắm. Hạ Anh vẫn cố “cứu vãn”:
-Hay là tụi mình đi đâu chơi nhé! Hè này em mới có dịp về đây mà.Em còn nhớ gì Sài Gòn không Huy? Có lẽ em đi từ hồi còn nhỏ xíu, để chị…
-Thôi, hai người đi đi. Đến giờ mình đi học thêm Anh Văn rồi! Thiện cắt lời.
Không kịp để cho Hạ Anh nói gì, Thiện cười nhẹ rồi chào tạm biệt cô lẫn Huy ra về. Nhận ra gương mặt Thiện thoáng buồn nhưng Hạ Anh chưa kịp nói gì thì Huy đã nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ đang len lỏi trong người cô:
-Này chị, giờ mình đi đâu đây?
-Ừm, để chị nghĩ xem…
-Hay là mình đến chỗ này thử xem.
Như chợt nhớ ra điều gì, mặt Huy sáng bừng lên. Hắn cười khoái chí rồi kéo tay Hạ Anh lên chiếc xe máy rồi rồ ga trên đường với tốc độ khiếp đảm. Chuyện! Hắn đã từng “học lỏm” học chạy xe máy từ cậu bạn ở bên Anh trong một lần về quê cậu ta chơi. Mặc dù biết rõ mình đang “phạm pháp” (chưa đủ 18 tuổi) nhưng Huy vẫn mặc sức những lời từ khuyên nhủ cho đến… la hét của Hạ Anh.
Hạ Anh không dấu nổi vẻ bất ngờ khi đứng trước cửa tiệm… KFC. “Thì ra đây là “ước-mơ-thầm-kín” của cậu em trai “kết nghĩa” nhỏ hơn mình một tuổi đây sao?” Thấy Hạ Anh bỗng dưng cười to, Huy bất giác nhìn cô:
-Có chuyện gì mà chị cười?
-Thế năm xưa ai nói với chị là “nơi này chỉ có mấy đứa con nít mới vô!” thôi hả?
-Chuyện xưa xửa mà chị cũng nhớ được sao? Em phục chị sát đất luôn đó! Huy vờ giơ tay nắm đấm lên mặt Hạ Anh.
Tiệm KFC quen thuộc mà “ngày xưa hai đứa đã từng đến” giờ đã thay đổi nhiều. Đối với Huy, đó là cả một cuộc “cải cách” tuy chưa xuất sắc nhưng cũng rất đáng hoan nghênh. Bởi tiệm không giống các tiệm thông thường mà như một công viên Disneyland thu nhỏ với hàng loạt hình ngộ nghĩnh dễ thương được treo và dán đầy tường.Hạ Anh mỉm cười:
-Vẫn là em Huy của chị ngày xưa nhỉ? Vẫn thích Mickey và Mimi. Cô thở dài. Có điều giờ đây em trông lớn và sành điệu quá, bà chị già cằn cỗi này sao địch nổi với em đây?
-Đó là do em vẫn còn ngây thơ nên thích chúng thôi. Huy lườm rồi bất giác bụm miệng cười. Chị vẫn thế nhỉ, vẫn tóc dài, vẫn sơ mi, vẫn nhiều chuyện, vẫn… dễ thương như ngày xưa.
Hạ Anh vờ đánh mấy cái vào lưng Huy. Huy nhanh chóng kéo tay bà chị “dở hơi” này ra rồi rành rọt từng chữ:
-Năm tới chị học lớp 12 à?
-Ừ. Sao em lại biết?
-Chị tưởng em không biết đếm năm chắc. Huy nhấm ngụm Coca một hơi rồi ngán ngẩm nhìn lấy khẩu phần spaghetti trước mặt. Vừa nãy anh Thiện bạn chị cầm cuốn sách Vật Lý 12 to tổ chảng đó thôi.
-Ừ. Vừa nãy tụi chị vừa đi học thêm về, tình cờ gặp em đấy!
-Ai chẳng biết. Mặt Huy tối sầm lại. “Tụi chị”, nghe thân thiết quá nhỉ.
Nghĩ Huy đơn giản chỉ đùa chút cho vui. Hạ Anh không bận tâm gì nhiều, bất chợt cô bỗng nhớ lại ánh mắt ban nãy của Thiện. Điều đó làm cô cảm thấy bứt rứt kinh khủng. Trời bỗng đổ cơn mưa, Hạ Anh khẽ nhìn ra ngoài trời, cô giật mình nhớ lại cách đây 5 năm. Ngày đó cũng mưa, ngày mà Huy vừa sang Anh. Hai đứa bắt đầu quen biết nhau từ khi gia đình Huy chuyển lên Sài Gòn sống đối diện với nhà cô. Lúc đó, Hạ Anh học lớp 5 trong khi Huy mới học lớp 4. Ban đầu là những lần cãi tay đôi do Huy suốt ngày mở nhạc ùm beng khiến cô không tài nào tập trung học bài nổi. Sau đó là những câu nói đùa vu vơ, và cuối cùng là trở thành “chị em kết nghĩa” từ lúc nào không hay. Tuy chỉ mới biết nhau chưa tròn một năm nhưng những kỉ niệm cũng như tình cảm của hai người cứ tăng lên theo cấp số nhân.
Ngày Huy ra đi, Hạ Anh đã khóc rất nhiều nhưng đứng trước mặt Huy thì sự đáp trả lại là… một nụ cười. Lúc ấy cô còn quá nhỏ nên không cũng chẳng muốn phân định tình cảm rõ ràng vì suy nghĩ: "Chỉ là chị em”. Những ngày sau đó, cô bé mới lớn ấy sống như bị trầm cảm. Và thế là, Thiện đến bên cô, như một người bạn thân thực sự. Thiện chăm sóc, thăm hỏi mỗi khi Hạ Anh bị cảm.Thiện chia sẻ, chúc mừng những niềm vui, nỗi buồn mà cô phải gánh chịu thường ngày. Tình cảm giữa cô và Thiện cũng lớn dần lên theo năm tháng. Dần dần, Hạ Anh cũng bớt nhớ nhung về Huy, những xúc cảm mà ngày xưa cô có bỗng dưng bị chôn chặt vào chiếc hộp mang tên “quá khứ”.
Huy xoay người, cuộn tròn trong chiếc chăn, bất đắc dĩ lắm hắn mới nhìn chiếc đồng hồ bị mình đá xuống giường một cách thô bạo và thừa nhận rằng đã hơn 8 giờ sáng. Ngay sau hôm vừa về nước, Huy bị cảm li bì suốt 2 ngày do dầm mưa từ tiệm KFC về với Hạ Anh. Và đây là ngày thứ ba ,Huy bỗng cảm thấy cơ thể mình dễ chịu một cách tuyệt đối. Hắn chải sơ hàm răng vốn trắng đều và đẹp, khoác chiếc áo sơ mi trắn phẳng phiu lên người.
Rút chiếc iphone đã được sạc đầy pin, hắn dò số Hạ Anh rồi nhắn dòng chữ: “Chi dang o dau” (chị đang ở đâu). “Thu vien”. (Thư viện) - Hạ Anh nhanh chóng trả lời. Xưa giờ, bất kì đứa con gái nào khi nhắn tin với hắn cũng dài ngoằng lê thê, không thuộc dạng “bày tỏ trực tiếp” thì cũng “A!Tớ lộn số”. Dĩ nhiên Huy biết tỏng nhưng thôi, hắn muốn cảm giác được người khác quan tâm như thế, và đặc biệt hắn thích nhận được những tin nhắn ngắn gọn từ Hạ Anh. Vì sao thì hắn cũng không biết rõ. Chỉ có điều, hắn muốn nhận được nhiều hơn là tình cảm chị em hay hàng-xóm-khi-bé đơn thuần.
Chưa kịp nói hết câu: “Con không ăn sáng nha mẹ”, hắn rồ ga phóng đến thư viện trung tâm thành phố nhờ… hỏi đường hết người này đến người nọ. Huy ngần ngại đứng trước cửa thư viện để tìm Hạ Anh, bất chấp những lời xì xào nhỏ to của những người xung quanh mình. Không nhiều chuyện sao được khi người ta thấy một chàng trai cứ thập thò ngoài cửa, có mái tóc được dựng kĩ, chiếc kính gọng đen nổi bật trên làn da trắng bóc và ăn mặc hết sức thời trang.
Huy đã tìm được mục tiêu cần tìm. Hạ Anh và Thiện dường như đang trò chuyện rất hăng say. Đó là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Anh cười to và tự nhiên như thế, ngay cả hắn cũng chưa từng bắt gặp bao giờ. Huy cảm nhận được ánh mắt chứa đầy tình cảm mà Thiện dành cho Hạ Anh. Và thế là hắn… ghét Thiện ngay từ lần gặp đầu tiên, cho dù hắn cũng bảnh trai như ai kia. Huy không suy nghĩ thêm, hắn hiên ngang bước vào thư viện rồi kéo xềnh xệch Hạ Anh đi.Thấy vậy, Thiện đuổi theo:
-Em làm gì thế? Em có biết đây là thư viện không?
-Tôi không phải là con nít mà cần anh nhắc. Huy nhún vai,.
-Thế em đang kéo Hạ Anh đi đâu vậy? Thái độ như thế là bất lịch sự lắm. Ngay cả điều cơ bản như thế mà em cũng không biết hả?
-Thôi đi! Tôi không cần anh dạy khôn!
Huy hét lên. Ngay cả cô bé ngồi trong góc phòng thư viện đang chăm chú vô từng trang sách cũng phải ngẩng đầu lên thắc mắc. Hạ Anh lên tiếng giảng hòa. Khuôn mặt Huy tối sầm, bàn tay nắm chặt lộ rõ vẻ tức tối. Thiện nhìn chằm chằm vào Huy, ra hiệu theo kiểu “Em vẫn còn con nít lắm!”. Huy tiếp tục kéo tay Hạ Anh rồi bỏ đi, để mặc Thiện đứng trời trồng giữa bao nhiêu ánh nhìn chiếu thẳng vào mình. Thiện từ tốn ngồi xuống, mỉm cười nhẹ nhàng vì dường như anh đã hiểu mọi chuyện.
-Hóa ra em muốn đưa chị đến đây à? Hạ Anh mỉm cười nhìn ngôi trường tiểu học ngày xưa mà cô và Huy từng học.
-Chị không giận em chuyện hồi nãy sao?
-Không sao đâu em. Hạ Anh cười tít mắt.
-Đây là chiếc ghế đá ngày xưa mà em và chị hay ngồi nhất. À, chị còn nhớ con bé Su ngày xưa không? Trời ơi, mỗi lần nhắc đến là em lại thấy buồn cười vì lúc ấy nó mập, dữ dằn và suốt ngày khóc lóc lẽo đẽo theo chị em mình đòi… chơi chung.
-Ừ. Hạ Anh bật cười. Mà giờ cô bé ấy sang định cư ở Mỹ luôn rồi. Chị nhớ em ấy ghê.
Thoáng bắt gặp Hạ Anh đang nhìn xa xăm. Đôi mắt cô trông buồn và trong veo đến mức lạ kì. Huy bất giác mỉm cười, rõ ràng đây là khoảnh khắc hắn được trông thấy mặt cô theo khía cạnh gần nhất. Hắn buông lơi câu nói:
-Vậy, chị có nhớ em không?
-Hả?
Hạ Anh giật mình, cô bối rối quay sang nhìn Huy. Đôi mắt Huy nhìn chằm chằm vào Hạ Anh theo kiểu nghiêm túc đến lạ. Nhanh chóng lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có của mình, Hạ Anh cười xòa cô gắng xoay sở:
-Dĩ nhiên rồi. Em là em trai của chị mà.
-Chỉ là em trai? Huy bỗng dưng ngắt lời. Có phải là vì tại anh Thiện không? Hắn cười buồn.
Hạ Anh không nói gì. Cô nhìn mông lung ra khung cảnh trước mặt. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt nặng trĩu như những nỗi niềm của cô gửi vào đó. Gió thổi ngày càng mạnh hơn, đám trẻ con đang ríu rít chơi cầu tuột, đu quay trong sân trường bỗng chốc chạy ùa vào phòng chờ trú mưa.Chỉ có cô và Huy vẫn ngồi yên lặng trên ghế đá dưới tán lá phượng. Cô đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói với Huy: "Vào thôi em!” thì Huy kéo tay cô lại:
-Chị trả lời em đi, có phải không?
Huy nắm chặt lấy bàn tay Hạ Anh khiến cô đau điếng. Khuôn mặt Huy ướt nhòe nước, chẳng biết có phải tại vì mưa hay không. Nụ cười ấy, ánh mắt buồn ấy làm Hạ Anh thấy đau xót trong lòng. Đúng vậy, trước đây cô đã từng có cảm tình, đã từng rất đau khổ vì sự ra đi của Huy - nhưng tất cả chỉ là xao xuyến của một cô nhóc. Cô không thể lấy tình cảm của mình với Thiện để đánh đổi những bồng bột một thời với Huy:
-Đúng vậy.
Hạ Anh đứng nhìn Huy một lúc lâu, nhưng Huy không ngước nhìn lên. Huy chăm chú nhìn từng giọt nước mưa đang bắn tung tóe vào mặt mình. Hắn nhẹ nhàng buông tay Hạ Anh:
-Chị về đi!
Huy nhìn khắp sân trường. Đám trẻ con đã được phụ huynh nhanh chóng đón về. Có đứa thì khóc lóc đòi ở lại chơi tiếp, số khác thì lộ rõ vẻ vui mừng vì được ba mẹ mang đồ ăn trưa lên.
Hạ Anh khom mình xuống, nâng người lên một khoảng. Cô bắt đầu chạy, nhắm mắt và lao về phía trước như một mũi tên vô hướng. Cuối cùng cũng đến đích:
-Chị chạy kiểu gì thế? Sao lại mất tận 7 phút 13 giây thế này? Cậu nhóc đứng trước mặt cô tỏ vẻ như một “ông cụ non” - Huy gõ mạnh vào đầu cô.
-Em tưởng ai cũng chạy nhanh như em chắc. Hạ Anh buồn rầu lầm bẩm. Chính vì thế nên chị mới nhờ em làm “huấn luyện viên” dạy chạy cho chị để đi thi chứ!
Huy vờ lườm cô khiến Hạ Anh không nhịn được cười vì độ “sến” và “trẻ con” của hắn (Dù hai đứa lúc này cũng chỉ là học sinh tiểu học thôi). Bất giác Huy nhìn Hạ Anh cười gian mãnh:
-Em có cách này khiến chị chạy nhanh được đây!
-Cách gì? Hạ Anh mừng rỡ hỏi.
-Chị cứ tưởng tượng em đang ở vạch đích này: Là một thằng con trai đẹp trai nhất quả đất, đứa em mà chị thích nhất. Không thôi thì… Huy ngập ngừng. Nghĩ em là cái bánh kẹp hamburger hay ly Coca mà chị thích cũng được.
Hạ Anh phát cáu khi nghe cái kiểu nói chuyện… “dẻo miệng” của Huy. Hai đứa cứ chạy lòng vòng khắp sân trường chơi trò đuổi bắt dù trời vẫn đang mưa”.
…
Mỉm cười, Huy mở mắt. Trước mặt hắn chỉ hoàn toàn là một cái sân trống không.
Nỗi buồn ập đến trong tim Huy. Cổ họng nghẹn ứ, từng giọt nước mắt cứ tuôn rơi chẳng thể nào ngừng được. Lẽ ra hắn đã phải cảm nhận được điều đó từ những bức mail, những tin nhắn ngắn gọn mà Hạ Anh gửi đến mỗi tháng. Đáng lẽ ra, khi biết Hạ Anh sống vui vẻ mà không có mình, Huy nên mừng mới phải. Huy vùi mình vào cơn mưa, úp mặt vào hai bàn tay trắng ngần bật khóc thành tiếng.
Huy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến giờ bay về Anh.
Nhanh chóng lấy lí do vì phải chuẩn bị bài vở sau khi nhập học cũng như những hoạt động ngoại khóa của trường bên ấy, Huy thoát khỏi sự “tra khảo” với ba mẹ vì trước khi về cậu đã hứa: "Sẽ ở lâu nhất có thể”. Đằng này chưa được một tuần mà hắn đã “khăn gói” ra đi. Đôi lúc ba mẹ hắn cũng thắc mắc thật, nhưng thôi, hắn cũng đã đủ lớn để tự quyết định cuộc sống riêng của mình.
Hôm nay trời lại mưa. Hắn cùng với ba mẹ đến phi trường. Nhìn qua ô cửa kính chiếc xe taxi, hắn bất giác thở dài. Có lẽ Hạ Anh đã giận hắn từ hôm đó mất rồi, nhưng hắn không hối tiếc vì đã bày tỏ hết tình cảm của mình. Một anh chàng cung Nhân Mã đầy nghị lực như hắn chắc chắn sẽ vượt qua được mọi thứ, kể cả trường hợp khó nhằn này. Huy ôm chầm lấy ba mẹ, bịn rịn với lời dặn dò của họ, Huy thoáng thấy tiếc nuối. Nhìn từ xa, hắn trông chờ một người, nhưng có lẽ người đó sẽ không tới.
-Huy!
Tiếng gọi to giữa trời mưa khiến Huy đang lúi cúi xách đồ ở dưới phải ngước nhìn lên. Hắn cố giấu niềm vui, mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chị đến tiễn em à?
-Chị không đến để tiễn em. Chị chỉ muốn hỏi em, vì sao em lại bỏ chị mà đi như thế. Chừng nào em về
Huy cụp mắt xuống, cố nặn lấy một nụ cười
-Em cũng chưa biết, nhưng chị hãy chờ đi. Em chắc chắn khi về sẽ có món quà đặc biệt dành tặng cho chị.
Giọt nước mắt lại khẽ khàng rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Anh. Bên cạnh cô còn có Thiện, Huy thấy vậy nên chỉ kịp chào nhẹ mà không nói thêm được gì. Thiện mỉm cười gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Đến giờ Huy lên máy bay, hắn chào tạm biệt ba mẹ thêm lần nữa rồi rời mắt khỏi Hạ Anh mà bước đi. Bóng dáng của Huy như ướt nhòe trong mưa. Huy mỉm cười, và giờ đây, hắn thấy mình như là một chàng trai trưởng thành. Một ngày nào đó, hắn hứa sẽ trở về thăm Sài Gòn, để làm một điều gì đấy, hắn cũng không rõ.Chắc chắn đó sẽ là một ngày đẹp trời…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét Blogger Facebook