Tôi xin lỗi…
1 tin nhắn ngắn ấy thôi cũng đủ làm nó đứng cả người lại. Nó gồng người lên căng cứng hít một hơi đủ dài để tất cả mọi thứ giãn ra:
- Tại sao? Tại sao lại xin lỗi. Phải có lý do gì chứ cứ xin lỗi xin lỗi. - Ông hiểu ý tôi mà. 
Nhấc điện thoại lên gọi đầu dây bên kia bắt máy:
- Sao thế?- Đang ở đâu đấy tôi muốn gặp. - Tôi không ở ký túc.- Vậy ở đâu tôi qua.- Không nói được, tôi không nói. - Nói đi ở đâu? - Tôi không nói đâu. Thế nhá. 
Đầu bên kia cúp máy. Nó lại nhấc máy lên gọi gọi và gọi… Rồi bên kia cũng lại nhấc máy- Sao thế?- Nói đi!- Nói cái gì cơ?- Tôi muốn nghe tận tai điều mà bà đang muốn nói. Nói rõ hết cả đi.- Ông thực sự muốn nghe?- Ừ. Nói đi


Nó và cô quen nhau qua 1 buổi hát hò ở quán nước, nó biết chơi guitar, hài hước và năng dộng, còn cô gái thì xinh xắn, cá tính hát hay. Chẳng hẹn mà gặp 2 con người ấy dần kết thân với nhau, rồi cuộc sống, rồi học tập, rồi hoạt động rồi những chia sẻ những lúc vui buồn, trải qua bao nhiêu chuyện và rồi nó yêu cô từ lúc nào. Cô ngốc nghéch, khờ khạo nhưng đầy bướng bỉnh và niềm kiêu hãnh vô bờ. Hoa hồng nào mà chẳng có gai. Nhưng nó không sợ, nó quyết chinh phục trái tim người đẹp dù biết sẽ gặp nhiều đau khổ và thiệt thòi. Cô bé thì vẫn khờ khạo, vẫn ngốc nghếch cứ thả trôi theo dòng cảm xúc. Biết bao đêm nó vui vẻ, hạnh phúc vì những ngọt ngào mà cô bé trao cho nó để rồi hôm sau lại hụt hẫng và thật đau khi thấy dường như cô bé lại trở thành 1 con người hoàn toàn khác. Nhưng rồi nó vẫn luôn tự động viên mình:
- Bản thân cô bé cũng đâu có muốn thế. Mình là con trai, những lúc cô bé chênh vênh mình phải cố gắng gấp đôi, mạnh mẽ gấp đôi để cô không thấy mình lạc lõng giữa những xô bồ của cuộc sống và tình cảm.
Không biết bao nhiêu đêm nó mất ngủ, dằn vặt suy nghĩ khi cô bé luôn đặt ra những vách ngăn, những nối sợ hãi. Sợ nó sẽ yêu cô, sợ rằng cô không biết tình cảm của cô sẽ như thế nào, sợ rằng đến khi không thành thì cả 2 sẽ chẳng còn như xưa. Biết bao lần nó cắn răng bắt cô lựa chọn 1 là buông tay, 2 là tiếp tục thì sẽ phải chấp nhận có thể sẽ có 1 ngày như vậy… Nhưng lần nào cô cũng lo sợ, lần nào cô cũng không dám lựa chọn… Và rồi nó lại thấy mình quá tội lỗi, nó hiểu nỗi sợ hãi của cô và rồi nó lại thôi. Lại chấp nhận chịu đau, lại tiếp tục cố gắng tự nhủ lòng rằng thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả.
- Đừng để những thứ chưa trả lời được trong hiện tại mà tự dằn vặt mình tự hành ha mình nhé. Tôi sẽ luôn đứng đó sẽ không giữ chặt lấy bà nhưng tôi sẽ cố gắng thất nhiều đề bà không muốn buông tay tôi ra. Nhưng nếu khi nào bà muốn buông hãy cứ buông nhé tôi sẽ không giữ đâu.- Những thứ mình đặt ra trong tương lai chỉ để hiện tại mình sống tốt hơn thôi. Nên nếu như hiện tại đang tốt thì đừng lo nghĩ quá nhiều đến tương lai mà đánh mất quá nhiều thứ quý giá ngay lúc này…Có ai đó nói rằng khi đã bị tình cảm lấn át thì lý trí chẳng còn 1 chút tiếng nói nữa. Nó hiểu nó phải đau quá nhiều, nó biết nó chịu thiệt thòi quá lớn, nhiều lúc nó quá mệt mỏi muốn buông xuôi lại bắt gặp những ánh mắt mệt mỏi, những nuỗi buồn trĩu nặng trên khuôn mặt cô bé nó lại bỏ qua tất cả mọi nỗi đau, mọi sự khó chịu nhẫn nại gồng người lên che chở cho cô cho tới khi mọi thứ mệt mỏi của cô qua đi.
Và rồi 1 ngày kia, nó cũng đã có được điều mà nó hằng mong ước, cô bé nhận lời, tất cả mọi thứ như chói chang rực sáng, Những cố gắng của nó được đền đáp… Cô bé nhận lời… Nó muốn hét thật to lên hạnh phúc và tự hào với tất cả thế giới rằng: Nó đã có được người mà nó yêu thương…
Thế nhưng rồi cuộc sống vẫn chưa chịu. Vẫn là sự bất thường, vẫn là những lo lắng của cô vẫn là sự ngốc nghếch khờ khạo của cô bé lại dìm nó vào những lo lắng, những nỗi đau âm ỉ ngày này qua ngày khác. Cô bé nói rằng cô bé rất ích kỷ, không muốn 1 tình cảm không trọn vẹn. Thế rồi nó lại mải miết lỗ lực và lỗ lực để chứng minh tình yêu nó dành cho cô… Nhưng rồi càng ngày khoảng cách 2 người càng xa…

Im lặng sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian. Nó cũng không biết là nó muốn nghe thật sự hay là muốn cô gái nói rằng không phải như vậy… Rồi từ từ, hơi thở dồn dập, 2 từ ngắn gọn trút ra từ đầu dây bên kia: Tôi buông… Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đát vỡ tan tung tóe và trái tim nó cũng chẳng khác chiếc điện thoại kia là bao nhiêu…
Nó thờ người ngồi im không động đậy: Tại sao? Tại sao lại như thế, nếu không thì không ngay từ đầu tại sao lại thế, tại sao lại cứ thích hành hạ, thích dày vò nó làm gì nữa. Tại sao nắm lấy tay nó mà giờ lại buông mà chẳng có lý do. Bao nhiêu câu hỏi dồn đến, ngực như thắt lại. Rồi nó vùng dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho cô điên cuồng nhưng vô ích… Cô không nghe máy… 
- Nghe đi nào. Đừng có trốn chạy, can đàm lên. Tôi đã từng nói với bà là phải đối mặt để giải quyết rõ mọi chuyện không được trốn chạy mà.- Gặp tôi đi 1 lần thôi, 1 lần cuối cùng thôi, tôi có điều muốn nói với bà.- Gặp đi đừng có trốn tránh không trốn được mãi đâu. 
Vẫn là những hồi chuông đỏ dài ghê rơn, không có 1 chút động tĩnh gì. Nó vẫn bấm, vẫn mải miết bấm gọi và chịu đựng những âm thanh tuyệt vọng ấy. Rồi chợt nhớ ra lúc nghe điện thoại có tiếng tàu hỏa, nó gọi ông anh và 2 anh em nhảy lên xe phóng lên cầu Long Biên với 1 chút hy vọng sẽ tìm thấy cô bé không quên mua 1 chiếc bánh mì và mang 1 cái áo khoác cho cô… Ngoài trời thì đang sương muối…
Trên đường đi, những cơn đau buốt cứ quặn hết cả tim gan nó lại, nó đưa tay lên mồm và cắn và nghiến… Nó không muốn mất bình tĩnh, nó không muốn phát điên lên để rồi đánh mất tất cả vào lúc này… Gió lạnh vẫn thổi buốt giá. Đôi bàn tay nó lạnh băng, vết cắn trên tay nó tím tái thâm đi vì lạnh… Và trong cái sương giá ấy… Nó tìm cô trong vô vọng… Chợt nó sợ, sợ cô sẽ làm sao, sợ cô sẽ mất bình tĩnh, sợ cô làm điều gì đó không hay. Nó lại điện cuồng gọi điện… vẫn những âm thanh tuyệt vọng và cô không nhấc máy…
- Nhấc máy đi bà ơi… - Đừng thế mà nhấc máy đi. - Nghe đi, chỉ 1 lần thôi.- Nghe đi mà đừng làm tôi sợ. 
Những hồi chuông cứ đổ đều. Tim nó như thắt lại. Nó sợ… Sợ thực sự. Giữa đường, nó bị cơ động chặn lại… Nhưng rồi mặc cho ông anh và gã cơ động lặt lạnh như tiền nói chuyện mắng mò nhau còn nó tay vẫn cầm điện thoại vẫn gọi, vẫn chờ đợi giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia đủ để nó biết được cô vẫn an toàn.
Nó trở về ký túc xá ngồi chờ đợi trong vô vọng… Cô vẫn kiên quyết không nhấc máy… Mọi lý trí và kiên nhẫn của nó đã mất hết. Nó yêu đuối và đáng thương hại như 1 đứa trẻ trầy trụa dưới sương gió…
- Về đi… Trời lạnh lắm đấy…:
- Về ăn đi, tôi mua bánh mì cho bà này, nó nguội hết cả rồi…:
- Tôi them kem KFC… về ăn kem với tôi đi.
Nước mắt nó trào ra nhạt nhòa và mặn chát…
- Tôi chờ bà ở KTX...
Mọi thứ như lắng xuống, cái lạnh ngấm vào, nó run lên bần bật, vết răng trên tay đã không còn hằn sâu nữa nhưng sưng tấy và thâm tím, đôi mắt nhạt nhòa vẫn chờ đợi bong dáng quen thuộc… Rồi cô cũng bước qua, nó cất giọng yếu ớt… Cô gái bước tới bên nó giọng khó chịu:
- Tôi bảo ông về đi đừng chờ tôi mà…
Nó không nói gì cầm chiếc bánh mì đã lạnh ngắt đưa cho cô. Cả 2 lặng lại, nước mắt cô trào ra. Nó đứng dậy lặng lẽ nắm lấy tay cô kéo đi… Cô bé chống cự yếu ớt vung được tay ra và lặng lẽ đi theo sau nó. Nó bước đi như vô hồn, cô bé đưa tay kéo nó đi sát vào lề đường sợ rằng có chiếc xe máy quệnh quạng nào lao vào nó… Nó thấy đau… đau lắm. Sao buông rồi không để kệ nó đi qua tâm tới nó làm gì nữa…
2 đứa bước lên cầu vượt nơi mà 2 đứa vẫn thường tâm sự với nhau, kiếm 1 chỗ đứng rồi lặng lại… Lại là sự yên lặng bao trùm lấy không gian. Nó thu hết can đảm đưa tay lên cắn, ngón tay nó dại đi và không cử động nổi cái đau tới tận óc, tất cả con người nó bừng tình, nó thu hết cả bình tĩnh lại…
- Ông thôi đi. Bảo tôi ra đây để nhìn thấy ông như thế này à?Nó quay ra, níu vai cô bé rồi đưa ánh mắt lạnh lẽo vào khuôn mặt đang ngấn nước của cô…- Nói cho tôi nghe đi, tôi muốn tận tai mình nghe thấy, thật sự muốn nghe.
Cô bé bối rồi tránh ánh nhìn của nó, đôi bàn tay không thể yên cứ hết đưa lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt ngước lên nhìn nó rồi lại buối rối quay đi… Còn nó, vẫn ánh mắt lạnh lẽo, 2 tay cứng nhắc trên vai của cô chờ đợi… Chờ đợi điều mà nó sợ hãi từ lâu lắm rồi nhưng nó muốn thế. Nó muốn tất cả mọi chuyện rõ ràng…
Ngẫn ngự 1 hồi cô bé cất tiếng:
- Ông thực sự muốn nghe à? - Ừ… 
Nó đưa nay nâng đầu cô bé lên, 2 ánh mắt chạm nhau, cô bé vẫn những giọt nước lăn dài còn nó vẫn ánh nhìn lạnh lẽo…
- Tôi buông…

Ánh mắt nó trùng xuống. Tất cả mọi thứ như đổ sụp sau câu nói, tự dưng nó muốn nhắm mắt để quên đi tất cả, quên đi nỗi đau, nỗi sợ hãi, nỗi cô đơn đang kéo đến hung tợn và độc ác biết nhường nào… Nó níu vai ôm cô bé vào long… Cô bé đững ngẫn người lại không phản ứng được gì…
- Ôm lấy tôi đi… 1 lần cuối được không?
Bàn tay nhỏ bé đặt lên lưng nó, nó siết chặt đôi tay ghì cô bé đến nghẹt thở… 1 lần cuối cùng cảm nhận hơi ấm từ người mà mình yêu thương, 1 lần cuối cùng được nghe những tiếng thổn thức bên tai và lần cuối cùng nó có cô bé trong vòng tay… Nước mắt lăn dài nóng hổi và mặn chát:
- Không có tôi bà phải biết tự chăm sóc mình nhá… 
Giọng nó nghẹn nấc:
- Nhớ đừng có bỏ cơm mỗi bữa nhá. 
Rồi cứ thế, cứ thế giọng nói run run, hơi thở nghẹn nấc hòa vào dòng nước mắt…
- Đang đau dạ dày thì đừng ăn mì nhiều với thức khuya nữa…- Đang ốm mà đừng có đi lạnh thế này…:- Đừng có về muốn quá không ký túc đóng cửa đấy:- Vậy là tôi không thể ở bên chăm sóc cho bà được nữa rồi… 
Cô bé cũng nghẹn nấc thổn thức trên vai nó. Bàn tay bé xíu bấu chặt lên lưng, những giọt nước nóng hổi rớt trên đôi vai gầy xương xương của nó…
Nước mắt khô đi và nó biết nó phải tự đứng dậy…
- Mình buông tay rồi phải không? - *Im lặng*- Trả lời đi, mình buông tay rồi phải không.- *Gật gật*
Đôi tay nó dần lỏng ra, buông lơi và rơi thõng trên không. Cô bé ngước đôi mắt ướt nhòe lên nở nụ cười gượng gạo:
- Ông cũng thế nha, phải sống tốt đấy nha…
Lại đôi mắt lạnh lẽo và vô hồn, nó nhìn cô:
- Hứa với tôi 1 chuyện được không? - Chuyện gì?- Hứa với tôi là đừng quan tâm tới tôi có được không?- *Im lặng* - Để tôi cố gắng tự bước đi 1 mình… Buông thì buông hẳn đi… Được không?
- … Ừ…- Bà về đi…- Đi về cùng tôi… - Tôi không muốn về.- Đi về đi ông lạnh lắm rồi đấy… - Tôi đã bảo là đừng quan tâm tới tôi nữa cơ mà…
Cô bé lại khóc, lại cạy bàn tay bám chặt lấy lan can của nó…
]- Ông cứ thế này làm sao tôi về được.- Nếu như không về được thì mãi mãi bà không thể thực hiện lời hứa đâu.- Nhưng làm gì thì làm đừng để tôi nhìn thấy có được không?Vẫn là những cái lắc đầu kiên quyết, nó không chịu… Rồi lôi điện thoại ra gọi cho 1 cậu em trong ký túc ra đón cô bé về…
- Ừ tôi về là được chứ gì…
Vài bước ngần ngừ rồi cô bé quay lưng bước đi, nặng nề và u ám. Vừa khuất bong cầu, nó ngồi tụt xuống thẫn thờ vô hồn và trống rỗng… Nó ngoái nhìn… Cô bé đứng lại trên những bậc thềm đã ướt nhẹp một hồi, rồi cất bước đi thật nhanh như trốn như chạy mọi thứ đang diễn ra. Chẳng hiểu sao, nó đứng bật dậy lấy hết sức lực còn lại chạy theo… Đứng ngang với co bé, nó đưa cô cái bánh mì… Cô bé đứng 1 hồi rồi mỉm cười đón lấy… Cậu em đã ra và đưa cô bé về ký túc… Nó lặng lẽ bước theo sau nhìn mà lòng như thắt lại. Bóng cô bé xa dần xa dần nhỏ lại và rồi khuất sau cánh cửa sắt hờ hững nặng nề và u ám… Nó cất bước quay đi với thực tại để tiến gần với chuỗi những ngày ảm đạm và đau khổ trước mặt…
Vậy là buông tay rồi. buông tay rồi nhỉ. Tôi sẽ ngã và tôi sẽ đau. Nhưng tôi sẽ đứng dậy. sớm thôi. Tôi hứa đấy và bà cũng thế nhé. Đúng như mẹ tôi nói cái gì không phải của mình thì muốn giữ cũng không được. Nhưng tôi đã không đủ can đảm để buông… Giờ thì bà buông rồi. Cám ơn bà. Cám ơn bà những ngày qua đã ở bên tôi, cho tôi tiết 1 tình yêu thật sự như thế nào. Có vui vẻ hạnh phúc, có những lúc yên bình hay giận nhau bụng thì nóng mà lặt lại lạnh tanh, có ghen tuông rồi giận dỗi. Nhưng hơn cả là bà đã giúp tôi phấn đấu và thay đổi trở thành 1 người tốt hơn, cò ích hơn. Hãy giữ mãi nhé dù là hạnh phúc hay khổ đau thì tất cả đều là kỷ niệm. Đều đáng quý đáng trân trọng biết bao. Tạm biệt! Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đứng dậy sống thật tốt để rồi 2 đứa mình có thể sớm đứng đối diện với nhau, chào nhau như 2 người bạn__________________

Đăng nhận xét Blogger

 
Top