" Yêu một thần nông, là phải chấp nhận yêu cả sự lạnh lùng và những bí mật của riêng cô ấy" 
===== 
- Chúng ta... nên dừng lại ở đây... (Quay mặt đi) 
- Hả! (Kéo tay lại) 
- Mình chia tay anh nhé! (Buông tay ra) 
- Vì sao? (Càng ghì chặt) 
- Vì anh quá giàu... (Lại hất tay ra) 
- Em điên à!! (Cầm cả hai tay, nhìn thẳng) 
- Từ khi yêu anh... em chưa bao giờ tỉnh như lúc này! (Nhắm mắt) 
(Từ từ buông tay...) 
Những lời nói của người yêu bé nhỏ khiến tôi boàng hoàng... Em "điên" thật rồi, hôm ấy là ngày em ra mắt bố mẹ tôi. Thế mà đến trước cửa nhà tôi, em đòi chia tay! Một trò đùa mới à! Nực cười, trong tức giận tôi hét lên "Cầu cho xe cán chết cô đi". Em không một chút lưỡng lự, không hề quay lại nhìn tôi đến một lần... Em vẫn luôn lạnh lùng thế. Lời nói vừa dứt khỏi, tôi thấy trong lòng xót xa, tôi vẫn yêu em nhiều lắm... Nhìn em mỗi bước xa dần, như chấm nhỏ rồi biến mất sau màn mưa bất tận! Hôm nay mưa to lắm, em thích mưa! Tôi chiều em nên chọn một ngày mưa... 

Em không thích nói nhiều, em không phải người hay nói! Em có sở thích về cung Hoàng Đạo, vì thế mà tôi ít nhiều bị ảnh hưởng... Em mang một vẻ bí ẩn như người ta vẫn nói về cung Thần Nông, em là một Thần Nông điển hình. Tôi yêu em ngay từ giây phút ánh mắt tôi chạm ánh mắt em, đôi mắt của Thần Nông có một sức mạnh thôi miên. Trước cái nhìn của họ, người ta thấy lúng túng, muốn tránh đi nhưng lại không đành... vì đó là cái nhìn đầy ma lực, xuyên thấu tâm hồn bạn... Những lúc tức giận hay buồn phiền em chỉ im lặng, sự im lặng đôi khi lại đáng sợ hơn nhiều những lời kết tội. Nếu đột nhiên em im lặng, tôi thật không biết mình có làm sai chuyện gì không, nếu em hét lên khi phật ý thì tôi đã nhàn hơn nhiều. 
Em biết cách làm chủ cảm xúc, tôi không thể đọc được gì trên khuôn mặt em. Đó là khuôn mặt lạnh lùng, tôi hiếm khi thấy em bối rối hay xúc động... Em còn có nét thần bí, khiến tôi cứ mãi đi tìm kiếm một điều gì đó ở em, mà không bao giờ tìm được. Em luôn là một dấu "hỏi chấm" đối với tôi, và có lẽ các cô gái Thần Nông luôn là một câu hỏi mở đối với một nửa của mình. Người ta bảo Thần Nông không hay cười, nhưng khi cười thì đó là nụ cười rất chân thành... Em cũng vậy! Những ngày đầu mới quen nhau, để có thể nhìn thấy em mỉm cười thì tôi phải vất vả lắm. Nhưng em bảo "Đối với người lạ, em không có gì để nói! Với những người em yêu quý, em cười suốt mà!". Vì thế tôi cố gắng trở thành người em - yêu - quý. 
Tôi từng nghe nói, nếu chọc tức một thần nông, họ sẽ dùng cả đời để nghĩ cách chọc tức bạn. Nếu lừa dối thần nông, họ sẽ dùng cả đời để khiến bạn sống trong lừa dối. Người yêu bé nhỏ của tôi cũng rất lí trí, và em có sở thích "trả thù". Nếu vì thù tôi mà em bám lấy tôi cả đời thì còn gì hạnh phúc hơn, các nữ thần nông luôn là một nữ hoàng, kiêu kì và không bao giờ chấp nhận đi theo ai đó. Tôi cũng không bao giờ hi vọng em chớp mắt hay làm bộ trẻ con mà giận dỗi, đó không phải Thần Nông. Em không giận dỗi vô cớ, nhưng thực sự có quá nhiều bí mật riêng, khiến tôi luôn có cảm giác em không hoàn toàn yêu tôi. 

Lúc trên xe, tôi cứ ngỡ em im lặng vì tâm lí chung của các nàng dâu lần đầu tiên ra mắt bố mẹ chồng... Nhưng không phải! Trước đây tôi thường đưa đón em bằng chiếc Yamaha Ultimo màu trắng, vì tôi biết em thích màu trắng nên đã cố tình mua nó. Đến tận hôm nay tôi mới lôi chiếc 4 bánh Rolls Royce Phantom đen bóng đã được giấu trong gara từ lâu - từ ngày gặp em... Khi em nhìn thấy tôi và con cưng của mình - Rolls Royce Phantom, em chỉ thoáng chút ngạc nhiên rồi em im lặng... tôi cũng đã rất sợ em bỏ chạy... Vì tôi đã nói dối em, tôi không hề cho em biết gia đình tôi có một dãy nhà hàng phục vụ đồ ăn Tây sang trọng và xa hoa... Tôi không nói với em là 23 tuổi tôi đã làm giám đốc điều hành hàng chục nhà hàng đó... Nhưng cũng vì yêu em... 


Em có tuổi thơ nhiều căm hờn về mấy chuyện phân biệt Giàu - Nghèo, hay nói cách khác em khinh giàu... Vì thế mà tôi không dám nói thật với em ngay từ đầu. Vì thế để đến gần em tôi nói dối, tôi nói gia đình tôi cũng bình thường như bao gia đình khác. Thế mà hai năm ròng rã tôi mới có được từ em 1 nụ cười - đó cũng là lúc em đồng ý trở thành bạn gái của tôi... Khi ấy em là sinh viên Khoa tâm lí, em muốn trở thành bác sĩ tâm lí. Vì thời nay con người ta căng thẳng nhiều quá, và tôi luôn trở thành bệnh nhân bất đắc dĩ của em... Tôi không thể giấu đựơc em điều gì, ngoại trừ... Qua bạn em, tôi nghe nói em muốn chồng em sau này sẽ là một đầu bếp... chỉ vì em không - biết - nấu - ăn. Quá đơn giản với tôi, tôi thừa hưởng năng khiếu nấu ăn từ mẹ... tôi nói với em tôi là đầu bếp (trong chính nhà hàng mà tôi quản lí ). 
Có những lúc đang trong phòng họp thì người yêu bé nhỏ đến thăm, tôi phải vội vàng xuống nhà bếp... khi ấy nhìn tôi có vẻ mệt mỏi (sao không mệt cho được khi nhanh chóng đổi vai như vậy) em lại mỉm cười. Nụ cười động viên như em vẫn luôn nói "Cố lên! Em sẽ luôn ủng hộ anh", đúng là có được nụ cười của người đẹp không mấy dễ dàng. Chả trách bao trang hảo hán ngày xưa bại dưới tay mĩ nhân... 
Nhưng Thần Nông không chỉ quyến rũ, bí ẩn mà còn rất đa nghi và ... háo sắc. Tôi chưa thấy em háo sắc nhưng vẫn luôn trêu em như thế! Là vì tôi quá đẹp cho nên mới được em chú ý và chỉ chú ý mình tôi... Thần nông khó gần bởi khi bạn nói một câu dù bạn chưa hiểu mục đích của nó là gì thì thần nông đã biết rồi. Nếu bạn không có một tâm hồn trong suốt, thì đừng đến gần thần nông. Ngay lần đầu gặp tôi, em đã nói tâm hồn tôi nhiều toan tính. Gặp một thần nông đã đáng sợ, gặp một thần nông khoa tâm lí lại càng đáng sợ hơn. Em giống như một yêu nữ quyến rũ, xinh đẹp và nguy hiểm cho những người con trai như tôi. 
Mối quan hệ của tôi và em rất được gia đình ủng hộ, "hậu phương vững chắc thì lo gì tiền tuyến không thắng"... Vì thế lúc ra mắt tôi mới nói thật với em. Dù tôi biết, "yêu nữ" của tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Tôi biết tôi sắp phải chịu một cơn lạnh giá thật dài từ em. Yêu một thần nông, là phải chấp nhận yêu cả sự lạnh lùng và những bí mật của riêng cô ấy. 

Lúc bước xuống xe, em bỗng ôm chặt tôi, trước đây em không bao giờ như thế, vì thần nông ít khi bày tỏ cảm xúc của mình. Giây phút ấy tôi cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất thế gian... vậy mà em chỉ buông tay lỏng dần rồi nói ra 2 từ "chia tay" kia...Trời vẫn mưa không ngớt... Tôi thấy chênh vênh vô cùng, lẽ nào để mất em như thế... 6 năm qua tôi đã chờ mãi để có ngày hôm nay. Thời gian thử thách và đặt lòng tin của em sẽ lâu hơn bất cứ cô gái nào! Tôi vội gọi cho em, vẫn là tiếng nhạc chờ quen thuộc: 
"Lặng yên nghe tiếng mưa rơi. Lặng yên để thấy đêm trôi. Lặng yên nghe tiếng thở dài...Lặng yên nghe xót xa trong tôi. Lặng yên khi anh nói chia tay. Lặng yên nghe nước mắt rơi... Lặng yên trong cơn mưa buồn. Lặng yên nghe nỗi cô đơn... 
Chuyện tình yêu chỉ là giấc mơ thôi. Từng cơn mưa khẽ rơi, từng giọt mưa giá buốt tim tôi.. " 
Em lúc nào cũng thích yên tĩnh, an bình... Em nói tâm hồn em chỉ thấy hạnh phúc trong sự cô đơn. Nhưng bây giờ mà Lặng Yên thì người tôi nổ tung mất. Dù biết khi em bỏ đi một cách lặng lẽ nghĩa là em cần suy nghĩ, và thời gian để em tha thứ cũng lâu hơn bất kì cô gái nào. Tôi biết là tôi sai lầm ngay từ đầu, khi tôi chọn dối lừa một thần nông. Nhưng không gây một ấn tượng đặc biệt, có lẽ tôi sẽ khó trở nên "hữu hình" trong mắt em. 
Sao bài hát như nỗi lòng tôi lúc này... Phải chăng đây là định mệnh, hay em đã cố tình biết trước... Tôi không thể mất em... Sau tiếng nhạc chờ không dứt lại là tiếng mưa ào ạt, em không bắt máy. Rồi đột nhiên "Thuê bao quý khách vừa gọi..." Tôi giật mình, sợ hãi vô cùng khi nghĩ đến câu cầu nguyện vừa rồi cho em "Xe cán chết". Tôi điên cuồng lao đi tìm em, nhưng biết tìm ở đâu? Đến những nơi đầy ắp kỉ niệm mà không thấy em. Mệt mỏi, tôi đành đến trước cửa nhà em... Em chưa về! Lòng tôi cứ nao nao. bồn chồn không yên. 

Một lúc rất lâu sau, người yêu bé nhỏ mới lặng lẽ xuất hiện, tôi vội chạy ra kéo lại... Chẳng biết phải nói gì, tôi ôm em thật lâu, im lặng, mưa và lạnh. Có lẽ em đã suy nghĩ xong, đã có quyết định của mình rồi. Hoặc là sẽ hành hạ tôi bằng một hình phạt nào đó mà em cho là nhẫn tâm nhất. Hoặc buông tay tôi mãi mãi... Chiếc ô cũng nhỏ bé y như em không thể làm che chắn cho cả 2, em đẩy ô về phía tôi và định bước vào nhà. Tôi lại vội kéo em lại, chẳng biết thế nào nào làm bay cả chiếc ô đi mất... Khuôn mặt em không biểu lộ một chút hận thù, tôi đoán em muốn kết thúc thật sự. Sự thần bí của em, tôi chưa bao giờ ghét nó như lúc này. 
- Giàu thì có tội hả em? Xưa nay anh thấy người ta thanh minh rất nhiều rằng nghèo không phải cái tội! Nhưng chưa bao giờ có ai thanh minh cho những người giàu... - Tôi cố níu kéo một cái gì đó. 
- Là sự dối trá anh ạ! - Em không nhìn tôi, và tôi biết em khó chấp nhận sự lừa dối. 
- Nhưng chẳng phải em cũng luôn có những bí mật mà anh không bao giờ biết! - Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh như hồ nước mênh mang. 
- Ừ! - Em chỉ gật đầu. 
(Im lặng, mưa dần dần ngớt đi... ) 
- Em "trả thù" anh đi. - Tôi vội giữ lấy vai em khi em định quay bước. 
- Như thế này chưa đủ à? - Em áp tay lên mặt tôi, đôi tay lạnh giá như tam hồn chủ nhân của nó vậy. 
- Em tha thứ cho anh rồi? - Tôi ôm chặt em, sợ rằng cô ấy lại tan biến. 
- Một thần nông sẽ luôn yêu điên cuồng, tất cả là vì anh! Buổi tối hôm nay chưa đủ làm hình phạt cho anh à? - Em nhìn tôi nghi hoặc. 
- Đó là hình phạt sao? - Bây giờ tôi mới hiểu, nỗi lo mất em khiến đầu óc tôi quay cuồng chính là hình phạt đáng sợ nhất. 

Khi yêu một thần nông, yêu một cô nàng lạnh lùng, hạnh phúc nhất chính là được yên lặng bên cô ấy. Không thể khống chế được tâm hồn quá nhạy bén và lí trí của thần nông, hãy luôn hài lòng trong vai một chàng "nô lệ" của cô ấy. Nô lệ thời gian và nô lệ của trái tim lạnh giá ấy. Vì bước qua bức tường băng rất dày, để đi vào trái tim em, bên trong luôn ấm áp như lò sưởi. Hãy nhớ trái tim thần nông không phải mặt trời, bạn phải biết cách giữ nhiệt cho nó, thì chiếc lò sưởi ấy mới luôn ấm áp. 
- Vậy em có đồng ý làm vợ người tội đồ này không? - Tôi lấy chiếc nhẫn vốn đã chuẩn bị để hôm nay cầu hôn trước bố mẹ tôi ra, chưa đợi em trả lời, chiếc nhẫn đã vừa in trên tay em... 
- Em... 
- Em chỉ cần trả lời "có" hoặc "được". Và nếu em không trả lời, im lặng có nghĩa là "đồng ý" - Tôi vội nói. 
- Anh sẽ phải trả giá vì tội dối lừa! - Em ngước lên nhìn tôi, tia nhìn khiến tôi lạnh người. 
- Chỉ cần bên em... 
- Bên em chính là hình phạt! - Em mỉm cười, nhưng sao tôi cứ thấy lo lo, lo sợ "yêu nữ" của tôi lại một ngày rời xa. 
- Yêu em, anh đã quen với đủ các sự tàn nhẫn rồi. Sự lạnh lùng, bí ẩn của em khiến anh đau nhói.. - Tôi nói nhỏ, nét mặt tỏ ra buồn. 
- Nhưng làm chồng em thì còn hơn thế nữa! - Em ôm lấy tôi. Và cuối cùng, bạn gái cung Thần Nông của tôi đã đồng ý làm bà xã cung Thần Nông... 
Có lần tôi vô tình nhìn thấy em lưu số của tôi trong danh bạ là "Hero..." tôi là người hùng của em, nhưng để ý kĩ sẽ thấy không phải "Hero" mà là "Hero...in"! Kể từ đó tôi đổi tên em từ "người yêu bé nhỏ" thành "con nghiện". Có lẽ em không biết được đâu, vì em không có thói quen kiểm tra điện thoại của tôi. Tôi rất vui, vì dù là Người Hùng hay "Hero...in" - một thứ cấm nhưng rất đắt. Một khi đã phạm vào thì khó mà dứt ra được... "con nghiện" của tôi ạ... "con nghiện" mà đòi bỏ "Heroin", nghe thật vô lí... 

Người yêu bé nhỏ ngày nào giờ đã trở thành vợ vĩ đại, và là mẹ đầy uy quyền của con tôi... Hình phạt đắt giá nhất mà em dành cho tôi chính là sự cuồng nhiệt khiến tôi chẳng bao giờ hết yêu em, chẳng thể nổi giận vì sự thần bí của em. 
Tôi luôn dạy các con rằng "nghèo không có tội và giàu thì càng không..." Mỗi lần như thế người yêu bé nhỏ hôm nào chỉ khẽ cười ngại ngùng...Tôi là mối tình đầu của em, còn em... là mối tình thứ bao nhiêu của tôi thì tôi cũng không rõ... Nhưng chắc chắn một điều "em là mối tình cuối cùng" của tôi... 

(P/s: Tặng tất cả các cô gái Thần nông... Tặng tất cả những chàng trai đang yêu một Thần Nông...:x )

Đăng nhận xét Blogger

 
Top