Có thể câu đó là hơi sống sượng. Nhưng tôi cảm thấy mình cần phải nói ra là bà ấy đẹp tới mức nào.
Khi bước vào bãi đậu xe của tiệm ăn sáng, tôi nhìn thấy một bà cụ vô cùng đẹp đang đứng trước một chiếc ô tô. Trông bà ấy giống như một bức ảnh cắt ra từ tạp chí thời trang. Mái tóc bà ấy ngắn, xoăn bồng bềnh. Bà ấy mặc chiếc váy dài kẻ ô màu nâu. Một chiếc áo len mỏng màu trắng làm nổi bật dáng vóc thanh mảnh. Bà ấy đi tất dài và giày bệt. Cái túi da màu nâu rất hợp với màu váy được bà ấy cầm trên tay.
Bà ấy nhìn quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó. Khi tôi bước tới gần, bà ấy liếc nhìn tôi, vẻ mặt hơi lộ chút thất vọng. Bởi vì tôi không phải là người mà bà ấy đang đợi.
Ánh nắng và bầu trời xanh càng làm cho bức tranh thêm hoàn hảo. Tôi cố nghĩ xem mình nên nói với bà ấy bằng cách nào. Tôi đặc biệt lo lắng bởi mình chỉ là một cậu thanh niên mặc quần jeans và chiếc áo phông cũ – thật tương phản với vẻ ngoài quá thanh lịch của bà ấy. Tôi không muốn bà ấy nghĩ là tôi có ý định gì xấu. Và nhỡ bà ấy gọi cảnh sát thì sao?
Nhưng tôi tin là một hành động tốt sẽ không bị hiểu nhầm.
- Xin lỗi bác – Tôi lên tiếng – Bác đừng nghĩ sai về cháu. Cháu chỉ muốn nói rằng bác đúng là hình ảnh về vẻ đẹp vào một ngày đẹp trời như thế này.
- Cảm ơn cháu – Bà ấy mỉm cười – Chưa từng có ai nói với ta như thế.
- Thật sao ạ? – Tôi hỏi tiếp – Người nào mà bác đang đợi rõ ràng là một người may mắn.
- Không, ta mới là người may mắn – Bà ấy đáp – Ta may mắn vì gặp lại ông ấy trong đời mình.
Tôi không hỏi gì về “ông ấy”. Đương nhiên là tôi muốn hỏi. Nhưng tôi đã nhúng mũi vào quá nhiều việc rồi.
Cho nên tôi đi vào tiệm ăn và chọn một chỗ trong góc.
- Tôi muốn ngồi ở chỗ quan sát được mọi người – Tôi nói với cô phục vụ quen.
- Anh đang đợi ai sao? – Cô ấy hỏi.
- Không. Nhưng bà ấy đang đợi – Tôi vừa nói xong thì hai người họ bước vào.
Họ ngồi cách tôi chừng bốn bàn. Quá xa để nghe lén nhưng đủ gần để quan sát được họ.
Mà bạn cũng đâu cần nghe lén những người đang yêu. Bạn có thể ngắm những người đang yêu mà.
Ông ấy đúng là một nửa hoàn hảo của bà ấy. Ông ấy ăn mặc cũng như một người mẫu thời trang ở lứa tuổi của mình, với chiếc áo len kẻ màu xanh thủy quân và đỏ sẫm, cùng quần âu cũng màu xanh sẫm. Tóc ông ấy đã bạc và hơi dài.
Chỉ 5’ kể từ khi họ ngồi xuống, tôi thấy ông ấy với tay qua bàn và nhẹ nhàng xoa bàn tay của bà. Bà cụ đang đọc thực đơn, có vẻ hơi bất ngờ, và giống như một cô gái trẻ, bà mỉm cười dịu dàng.
Thế rồi, bỗng nhiên tôi thấy bà ấy chỉ tay về phía mình. Tôi hoảng. Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi có thể tưởng tượng những gì bà ấy đang nói: “Nó kia kìa, thằng nhãi ranh đó. Nó là đứa cứ quanh quẩn bên cạnh tôi. Ông cho nó một trận đi!”.
Ông ấy tiến lại bàn tôi, rồi dừng lại và bảo: “Mary kể với tôi rằng cậu đã khiến bà ấy rất vui”.
-“Cháu… aaa” – Tôi lắp bắp. Tôi chưa bao giờ nhanh miệng trong những tình huống thế này.
- Cảm ơn cháu – Ông ấy nói tiếp - Khi cháu khen bà ấy, là cháu khen ta. Ta đã thích bà ấy từ hồi trung học. Nhưng cuộc sống đưa bọn ta đi theo những hướng hoàn toàn khác nhau, với những thăng trầm khác nhau. Bây giờ, hình như cuộc sống đã đi được đúng một vòng. Hôm nay là lần đầu tiên bọn ta gặp lại sau gần 60 năm.
- Thật sao ạ? – Tôi ngạc nhiên.
- Cả ta và bà ấy đều rất lo lắng vì ngoại hình của mình đã quá thay đổi. Nhưng bà ấy trông vẫn rất đẹp.
Ông ấy quay lại chỗ “người yêu” của mình, nắm lấy tay bà ấy, và lần này thì ngồi vào ghế bên cạnh bà ấy.
Không, tôi đã không lén trả tiền bữa ăn cho họ. Mặc dù tôi rất muốn làm thế.
Bởi vì trái tim tôi nhắc tôi rằng hôm nay, hãy để ông ấy mời bà ấy một bữa sáng. Bởi vì lần gần nhất mà ông ấy mời bà ấy đã cách đây ít nhất là 60 năm rồi.
Hóa ra, tình yêu luôn ở khắp mọi nơi, cho tất cả mọi người, dù ở lứa tuổi nào và trong hoàn cảnh nào.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét Blogger Facebook