“Em sẽ luôn yêu anh bằng những xúc cảm dịu dàng như đã từng, chưa từng và sẽ từng…!”
Nhiên đặt dấu chấm than cuối cùng cho một truyện ngắn mang tên: “Anh”. Cô uể oải ngả người ra ghế, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ nơi nóc tủ lạnh: 11h. Bỗng thấy đói đói mới sực nhớ ra đã viết đến quên cả ăn. Chuông điện thoại reo, là tin nhắn từ Đăng:
- Anh cần em!
Vẫn luôn thế, vỏn vẹn ba chữ, không nhiều cũng không ít hơn. Bởi nếu cần nói nhiều hơn, nếu muốn nói nhiều hơn và có thể nói nhiều hơn Đăng sẽ không bao giờ dùng đến những kí tự tin nhắn. Anh sẽ không ngần ngại gọi điện cho Nhiên. “Cần”. Đơn giản vậy thôi nhưng không phải điều có thể nói oang oang qua điện thoại
Và Nhiên, như một phản xạ quá đỗi tự nhiên bật đứng dậy, khoác thêm chiếc áo kaki nhạt, phóng xe đến nhà anh. Cô hoàn toàn không ý thức được mình đang đói cũng hoàn toàn không nhớ rằng đã hơn 11 giờ đêm. Hình như đây là lần thứ 38, cô ra ngoài trong tình huống như thế này cũng là lần thứ 38 cô nhận được dòng tin nhắn với nội dung không hề thay đổi
Nhiên thậm chí không cần nhìn khi sờ tay ấn bảng mật khẩu quen thuộc của căn phòng chung cư cao cấp tận tầng 15. Bóng tối bủa vây, vài ánh sáng hắt nhẹ từ cột đèn cao áp bên ngoài cửa sổ giúp cô nhìn thấy dáng anh đang ngồi vật trên bàn. Bên cạnh, như mọi lần vẫn một chai rượu mạnh. Nhiên đưa tay bật công tắc điện.
- Đừng!
Nhiên thở dài, rồi chầm chậm đi về phía anh. Gương mặt thanh tú với sống mũi cao nhập nhòe trong bóng tối. Thân hình vốn vững chãi kia gục xuống mặt bàn ăn.
- Uống nhé!
Đăng rót rượu vào chiếc ly thủy tinh bên cạnh, đã được đặt sẵn cho cô. Rồi cầm cốc rượu của mình lên, nốc một hơi, nhăn mặt, nhìn Nhiên, nhếch mép cười:
- Chia tay rồi! Xong, đi xong một cô rồi! Lại một cô nữa rồi! Tình yêu là cái quái gì đấy nhỉ? Người ta tìm đến tôi vì tôi đẹp trai, tôi lắm tiền cơ đây!
Nói rồi anh loạng choạng đứng dậy, tiến sát về phía Nhiên, nâng cằm cô lên sát mặt mình. Hơi rượu phả ra chạm khẽ vào da mặt khiến Nhiên thấy khó chịu, những nếp nhăn tren trán cô co dúm lại như một sự chịu đựng đầy kiên nhẫn.
- Chào em, có vẻ em có ý với tôi. Đăng! Và Café chứ?
Nói rồi, Đăng nâng cốc rượu quay quay một vòng trước mặt Nhiên rồi đột nhiên quác miệng cười haha. Đấy là cách anh vẫn hay làm quen các cô gái. Rất đơn giản, rất gọn nhẹ. Để những mối tình đến nhanh, cũng đi trong choáng váng. Ai đó sẽ cần một tháng, một năm thậm chí 10 năm, 20 năm để có thể “ đi qua thương nhớ” còn với Đăng, anh dành 2 ngày sau một cuộc tình để đau và để quên. Một ngày để uống, để say, để gọi Nhiên đến và kể lể và một ngày để “chứng tỏ cái bản lĩnh” của một thằng đàn ông mà theo Nhiên là nó cực kì trẻ con. Nghĩa là sẽ cùng cô đi ngoài phố như rằng chưa có chuyện gì xẩy ra, như rằng anh vẫn luôn là một người mạnh mẽ sau cuộc tình dổ vỡ. Sự kiêu hãnh của một thằng đàn ông thường lớn, với những kẻ bất cần, đào hoa như Đăng sự kiêu hãnh ấy lại càng to lớn.
Dù hiểu rõ những hành động ấy thật nhảm nhí Nhiên vẫn chưa từng từ chối khi anh cần. chưa từng rời xa khi anh muốn cô ở bên, chưa từng để anh một mình trong hai ngày “ dành để quên” ấy. Không cần danh phận, không cần một tên gọi cho mối quan hệ giữa họ, cô vẫn ở bên cạnh anh suốt 4 năm nay và 38 lần chạy đến căn hộ của anh như hôm nay. Chưa từng gặng hỏi, hờn giận hay trách móc, cũng chưa một lần kể lể bất cứ điều gì khi Đăng tỉnh dậy sau cơn say. Vẫn luôn ở bên anh bằng tất cả sự dịu dàng, tất cả sự kiên nhẫn, bằng tất cả những gì cô có thể.
Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Đăng thật chậm để anh nôn thốc nôn tháo hết như bao người say rượu khác. Đăng mệt mỏi nằm dài ra giường, mặc cho Nhiên tự động thay quần áo, lau người, lau mặt cho anh. Cô cứ vậy, chậm chậm làm tất cả mọi việc cho đến tận khi Đăng đã miên man chìm vào giấc ngủ. Nhiên ngồi nơi mép giường ngắm anh ngủ. Đôi mắt khép hờ nghiêng nghiêng trong bóng tối, gương mặt nhăn lại vẻ rất khó chịu. Ánh sáng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng hắt chéo lên vầng trán cao của anh. Nhiên bất giác muốn chạm lên môi anh một nụ hôn thật khẽ. Bờ môi mềm mại của anh không nhúc nhích, hơi thở ấm nồng mùi rượu phả vào miệng cô. Nhiên thấy ngọt. Đăng nắm chặt tay cô, miệng khẽ lên tiếng:
- Nhiên… Nhiên à!
Cô khẽ mỉm cười lặng lẽ vuốt nhẹ lên từng đường nét trên gương mặt anh. Đây cũng là lần thứ 38 cô được nghe anh gọi tên mình trong lúc say.Những điều mơ hồ nhất là những điều thật khó nhận ra khi ta hoàn toàn tỉnh táo. Những cảm giác sâu lắng nhất lại là những cảm giác trốn kĩ nhất trong đáy tim mà có đôi khi ta mãi mãi không thể hiểu chính bản thân mình cho đến khi ta say và mơ. Nhiên im lặng, cô không lên tiếng, không trả lời nhưng trái tim cô hạnh phúc. Dẫu biết rằng ngày mai anh tỉnh dậy, sẽ lại quay cuồng bên những cô gái xinh đẹp khác, sẽ lại mê đắm trong những cuộc tình chớp nhoáng và quên mất rằng đã luôn gọi tên cô trong những phút chập chờn yếu đuối nhất. Nhưng với Nhiên vậy là quá đủ,quá đủ cho 4 năm lặng lẽ đi bên anh như một người bạn thân, không hơn không kém. Cũng quá đủ cho ba mươi tám lần văng mình trong đêm, vội vã chạy đến để khỏa lấp những tổn thương mà người con gái trươc đó đem lại. Nhiên vị tha hay bởi tình yêu trong cô quá lớn?
Cô nắm chặt tay anh hơn một chút nhận thấy những nếp nhăn co dúm lại trên gương mặt anh như dãn ra, thư thái hơn thật nhiều, có lẽ giấc ngủ đã đến với anh nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhiên đứng dậy, mặc thêm áo khoác và lặng lẽ đi ra cửa. Về. Đây là lần thứ 38 cô rời nhà anh trong đêm. Chưa từng ở lại để đêm hôm sau anh lại hốt hoảng vì cô đã ngủ ở Sôfa cả đêm rồi. Nhiên, trong tuyệt đối mọi chuyện đều vì anh, lo cho anh và yêu anh bằng tất cả sự dịu dàng đã có, chưa có và sẽ có.
2. Anh sẽ chọn em, đúng không?
Café Melody, một chiều vắng. Không nhiều người chọn cho mình chỗ ngồi giữa ban công trong thời tiết tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt thế này. Đăng mải miết trên bàn phím laptop, gió lùa vào khiến đống số má cũng trở nên dễ chịu hơn một chút. Anh dừng lại một chút nhâm nhi ly café đen đã không còn nóng. Ánh mắt anh hướng về phía cầu thang lên xuống, dừng lại một chút, đảo mặt rồi di điểm nhìn lại đúng vị trí ban đầu. Cô gái vừa bước lên còn khá trẻ. Váy ngắn ôm sát những đường cong đầy thanh xuân mà quyến rũ. Trẻ nhưng biết cách làm mình nổi bật, những bước đi nhẹ nhàng, cố làm duyên không đủ sức che giấu vẻ gợi cảm, nóng bỏng và sức sống tràn trề. Hất mạnh mớ tóc lòa xòa trên trán ra phía sau muốn làm duyên hay muốn đẹp hơn trong cái nhìn của Đăng. Những cô gái thông minh luôn đủ nhạy cảm để cảm nhận cái nhìn của một gã trai và sẽ chẳng có gì là xấu nếu cô ta “phô” hết nét đẹp của mình ra.
Cô gái chọn chỗ ngồi ngay đúng tầm nhìn của chàng trai đang nhìn cô nãy giờ. Đặt chiếc túi xách lên bạn, chọn order một ly đen đá và vài điếu Esse, vờ như không để ý đến anh rồi lại vờ như quay lại, nhướn lông mày nhìn anh. Một lát, thấy anh vẫn không thay đổi hướng nhìn, cô gái lại đặt tay lên cổ, hất nhẹ tóc sang một bên, tủm tỉm nhìn anh cười. Đăng vẫn lặng lẽ quan sát cô gái lạ lùng, trẻ trung và hấp dẫn ấy. Nhưng hấp dẫn hơn hết chính là những biểu cảm cực đáng yêu trên gương mặt kia, đầy sức sống và cũng rất “trẻ con” ấy. Gương mặt ấy và thân hình ấy, chính xác phải gọi là vũ khí đắc địa “sát trai” đến vô cùng. Đăng lúi húi cuối xuống định đẩy ghế đứng dậy, giở chiêu cũ thì bất ngờ cô gái tiến lại phía anh. Những bước chân nhanh nhẹn và ánh mắt cũng thật sự vui tươi nhưng không kém phần “đong đưa” quyết rũ.
- Chào anh, có vẻ anh thích tôi! Anh Thư! Ngồi chung nhé!
Đăng bật cười, cô gái làm anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh Thư! Một cái tên trẻ trung, đầy sức sống và thanh xuân, mạnh mẽ và… đẹp. Và Anh Thư! Một cô gái thú vị, rất thú vị. Đăng thích cái cảm giác không hiểu cô ta sẽ làm gì tiếp theo, thích cái cảm giác bị xoay như chong chóng trước một cô gái- khó- kiểm- soát. Với những chàng trai thông minh lại luôn tự cho mình cái tài nắm tâm lý con gái trong lòng bàn tay như Đăng, việc một cô gái làm anh có hứng thú không hề ít. Nhưng một cô gái “Tạo” cho anh hứng thú và kéo anh trôi tuột theo điều cô ta muốn lại không nhiều, nếu không nói là chưa hề có! Đăng lặng lẽ nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình,tay mân mê điếu thuốc hút dở. Khói tạt qua làm môi cô thêm hồng và ánh mắt cô thêm cuốn hút. Về phía đó Đăng nhìn thấy trời phía sau xanh quá, trong anh ngọt ngào những cảm xúc lạ lẫm và mới mẻ quá.
- Nhớ em!
Anh Thư mỉm cười mở tin nhắn của “ Anh yêu” đã được lưu thay đổi từ hơn một tháng rồi. Cảm giác được thống lĩnh người đàn ông của mình đang thấm ngọt trái tim cô. Chưa đầy 5 phút, tiếng chuông đã gấp gáp vang lên từng hồi.
Cánh cửa bật mở. Đăng ở đó, ào tới dồn cô vào sát tường, ánh mắt điên cuồng xoáy sâu vào mắt cô đầy si tình cũng đầy mạnh mẽ. Thư vẫn cười, khẽ mỉm, tỏ vẻ thờ ơ. Đăng nhẹ tay nâng cằm cô lên sát mặt mình, rất gần. Hơi thở của Thư càng làm trái tim anh cồn cào đòi hỏi:
- Em muốn làm anh phát điên lên sao, con bé láo lếu này!
- Ồ, em đã làm gì sai sao?
- Mắc tội quyến rũ anh!
Nói rồi anh đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn cháy bỏng nồng nhiệt đến rát bỏng. Tay anh siết chặt bờ eo cô,môi anh cuống quýt vần nát môi cô mọng ướt. Đăng chưa bao giờ thấy mình yêu nhiều, đắm đuối và mê mẩm như lúc này. Với anh lúc này, Thư đẹp quá, trẻ trung quá, đáng yêu và tuyệt vời quá. Trái tim anh căng tràn tình yêu như một chàng trai trẻ lần đầu biết rung động, ắt sẽ rung động bằng cả con tim mình. Còn Thư, tim cô ánh lên một nụ cười, đầy kiêu hãnh cũng đầy sung sướng.
- Đăng, trái tim anh để chỗ nào vậy?
Thư nằm trọn trong vòng ôm chặt của Đăng, gối đầu lên ngực anh, tay di di trên bờ ngực bên trái, thầm thì hỏi.
- Ở đây này, trái tim em đã nuốt chửng nó rồi! Nó hoàn toàn mê muội trong bàn tay em rồi đấy
Đăng nắm chặt tay Thư đặt lên ngực cô. Rồi dịu dàng hôn vào mái tóc đang xõa ra trên vai anh. Nhưng hình như thiếu mất một mùi hương gì đó, rất quen thuộc, chỉ là Đăng chưa kịp nhớ ra.
- Mình yêu nhau bao lâu rồi nhỉ?
- Hơn một tháng! Sao vậy?
- Anh đã từng yêu cô nào hơn một tháng chưa?
- Rồi, kỉ lục là ba tháng!
- Ồ, hay nhỉ? Bao giờ anh bỏ em đấy? Báo trước đi!
- Đến khi nào hết yêu!
- Vậy bao giờ hết yêu?
- Khi em thôi quyến rũ anh! Và anh thôi để mình bị em quyến rũ!
- Vậy thì đừng hòng thoát khỏi em!
Thư nói rồi vùi mặt mình vào bờ ngực, lặng nghe trái tim anh đập. Mái tóc vàng heo buông nhẹ, xõa ra vương lại trên vai Đăng. Vẫn một sự thiếu thốn, một mùi hương không tồn tại. Đăng không nhớ nổi!
….
- Anh ở đâu giờ mới về? Làm cái quái gì mà tôi gọi cả buổi không được hả? Lại đi với em nào chứ gì? Anh giỏi lắm!
Đăng vừa mở cửa bước vào đã thấy quần áo mình ném tung tóe ra cửa. Thư đang ngồi trên ghế, không quay lại nhưng giọng nói chì chiết thì cứ thế vang lên không dứt. Anh nín thở trong chốc lát rồi cố mỉm cười, kiên nhẫn:
- Em hỏi từng câu thôi, để anh còn trả lời chứ? Hỏi nhiều vậy, trả lời sao kịp!
Nói rồi bước nhanh về phía sofa, vòng tay ôm lấy cổ cô từ phía sau. Thư đứng phắt dậy, né cái ôm của anh. Vẫn bằng giọng điệu chì chiết bùng nổ:
- Anh thôi đi, gần hết 3 tháng rồi đấy! Sắp phá vỡ kỉ lục rồi đấy? Đi tìm con khác trẻ đẹp hơn tôi đi. Loại đàn ông lăng nhăng, đào hoa như anh. Tôi không cần.
- Em điên à!
- Vâng tôi điên. Mời anh ra khỏi nhà tôi!
- Ở đâu cái kiểu khùng khùng điên điên, suy diễn linh tinh, vớ vẩn đấy hả? Ăn nói biết điều một tí đi.
- Vâng tôi khùng. Mời anh ra khỏi nhà tôi!
- Cô im đi! Ấu trĩ
- Biến!
Đăng nhìn Thư rất lâu, cái nhìn nảy lửa. Họ gườm gườm xoáy vào nhau như những yêu thương hôm qua, hôm kia chỉ là ảo giác. Như những lời dịu dàng thương nhớ hôm qua, hôm kia đã vỡ tan rồi!
Cánh cửa đóng sập lại trả Thư về trơ trọi giữa căn phòng bừa bộn. Quần áo Đăng bị cô ném tung tóe. Thư nhìn xung quanh, nhìn những bức ảnh nhỏ hai người dán trên tường rồi ngồi phịch xuống ghế, òa khóc như một đứa trẻ. Kiêu hãnh mất đi rồi, cô chỉ còn lại là một đứa bé con sung sướng vì được yêu chiều, sinh ra để nhõng nhẽo và thích được người khác phục tùng.
3. Lần thứ 39, lần cuối rồi phải không anh?
Những ánh đèn nhập nhòe trong những giàn mưa bụi giăng mắc. Những chiếc xe phía trước hối hả đi để lại phía sau những tia nước bắn lên tan ra trong ánh sáng vàng vọt của đèn pha. Nhiên thấy mưa mơn man trên tóc mình, chạm khẽ vào da mặt, có cảm giác đọng lại trên mi mắt. Ươn ướt. Cô kéo hai vạt áo khoác lại sát nhau hơn. Gió vẫn gào thét. Đêm lạnh! Cái lạnh cứ theo gió ùa vào sau những vạt áo, khiến Nhiên có cảm giác da thịt mình đang cương lên chống chọi. Tay gas vẫn vặn đều.
3. Lần thứ 39… Cô đến bên anh!
Vẫn sau dòng tin nhắn chênh vênh: Anh cần em!
Vẫn không suy nghĩ, gác lại tất cả và chạy ào ra đường trong đêm!
Vẫn mặc cho mối quan hệ giữa anh và em là gì đi nữa!
Em vẫn muốn ở bên anh lúc anh nói cần em!
Em vẫn muốn được yêu anh bằng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn có trong em!
Nhiên đến muộn hơn mọi ngày vì chiếc xe hỏng giữa đường và người cô ướt nhẹp. Không với tay bật công tắc như thường lệ, cô mệt mỏi ngồi thụp xuống cách chỗ anh đang ngồi tựa vào tường một đoạn ngắn. Nước vẫn chảy tong tong từ quần áo của cô. Nhiên nhắm mắt để lấy sức một chút để kịp thở: cô đã phải đẩy em “Lead” cồng kềnh của cô suốt cả một đoạn đường dài trước khi tìm được chỗ rửa xe hiếm hoi trong đêm.
- Anh nghĩ là anh đã yêu! Yêu thật sự và rất chân thành. Cô ấy đến như là tất cả với anh vậy.
Nhiên bất giác không còn muốn mở mắt ra nữa. Nước lạnh lẽo như đã mon men thấm cả vào tim cô. Nhiên im lặng không bình luận. Linh cảm của một nhà văn trẻ cho cô cảm nhận sự chân thành trong câu nói của Đăng. Anh đã yêu, thật sao?
- Lâu rồi anh mới có cảm giác thế này, Nhiên ạ! Từ khi chị gái em mất, từ khi anh điên cuồng sa vào những cuộc tình chớp nhoáng. Anh đã không biết rằng mình còn yêu được cho đến khi gặp Thư. Cô ấy thật sự đã nắm giữ trái tim anh trong tay rồi.
“ Còn anh đã nắm giữ trái tim em trong tay rất lâu rồi anh biết không, từ khi chị gái em qua đời, từ khi trên đời này em còn mỗi mình anh để yêu thương. Từ khi đó, anh đã trở thành tất cả trong em rồi, rất âm thầm như luôn mãnh liệt vậy, anh biết không?”
Một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi khép hờ, lăn dài xuống má. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như thế, nói say như thế và có cảm giác yêu thương lắng lại thành nỗi đau như thế!
- Em có việc, em về trước!
- Ở lại một lát đã!
- Nếu là yêu, cô ấy nhất định sẽ đến với anh thôi!
- Nhiên…
- Em bận rồi…
Nhiên ào đứng dậy,chạy ra khỏi cửa, dòng nước mắt không kịp ngăn lại tràn ra. Cô không đưa tay lên lau nước mắt đi, cứ để vậy để cho nước mắt rơi, không kiểm soát cũng như chính cô trong lúc này không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi!
Lần thứ 39, cũng sẽ là lần cuối cùng anh cần cô và cô ở bên anh! Con số ấy không vẹn tròn
4. Trong những giấc mơ, anh đã yêu em…
Thư chạm tay ấn nút thang máy tầng 15. Cô nôn nóng đến tìm anh trong đêm để gặp anh và nói với anh rằng: Cô yêu anh và quyết tâm độc chiếm trái tim anh. Một cô gái bước ra va mạnh vào người Thư. Hình như cô ấy khóc. Quen lắm! À, Nhiên! Đôi lần anh đã kể về cô, cho Thư xem ảnh cô trên mạng người em gái mà anh tuyệt đối tin tưởng, rất hiền và rất dịu dàng. Lời kể chỉ có vậy, nhưng không hiểu vì một linh tính rất ngẫu nhiên Thư “thèm” được gặp cô gái tên Nhiên ấy.
Bất giác Thư cười khẩy! Cô gái trước mặt không quá xinh ngoại trừ làn da trắng và đôi mắt buồn đáng chú ý. Thân hình không có điểm gì ấn tượng, gương mặt có khá tĩnh và nhạt nhòa.
Đột nhiên, Thư muốn làm một điều gì đó đổi gió cho một ngày không vui vẻ:
- Chị Nhiên, tôi gặp chị một lát, được chứ?
- Xin lỗi, cô là…
- Anh Thư, hi vọng người yêu tôi có nhắc đến tôi đôi lần với chị!
Nhiên thấy chân mình chững lại. Cô gái trước mặt đẹp hơn rất nhiều so với những gì Nhiên tưởng tượng. Ở Thư toát lên sức quyến rũ của sức sống, sức trẻ và cá tính mạnh mẽ. Những điều Nhiên không có cũng luôn nghĩ chẳng cần có. Chỉ là anh lại yêu Thư nên buộc lòng chẳng thế không nghĩ.
Win land là quán café đóng cửa muộn nhất trong khu phố này. Nhiên dựng xe vào chào cô chủ quán quen không ít lần cô ngồi từ góc này để nhìn anh từ rất xa.
- Chị yêu Đăng?
Chiếc thìa sắt vẫn quấy đều trong ly sinh tố cam chẳng rõ lí do, hình như có va vào thành cốc mạnh hơn chút ít sau câu hỏi đó. Thư im lặng, nhìn thẳng vào Nhiên đợi câu trả lời. Nhiên vẫn cúi xuống nhìn, vô tình hay cố ý đắm mình trong những gợn nước cam vàng ươm.
- Sao thế! Không dám thú nhận sao? Bao nhiêu năm rồi vẫn không dám thú nhận sao?
Nhiên vẫn im lặng. Thư nhíu mày khó chịu:
- Cốc nước cam ấy hấp dẫn hơn tôi sao? Chị không dám nói để tôi nói hộ tình cảm của chị ra luôn nhé! Không cần câu nệ với nhau làm gì… Tôi cũng đủ thôn minh để…
- Ừ, tôi yêu anh ấy!
Nhiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt Thư, bật lên thành tiếng rõ ràng và nhấn manhj từng từ một:
- Cô còn gì để hỏi nữa không?
- Chị… Chị…
- Đúng, tôi yêu anh ấy trước cô rất lâu. 4 năm, đủ dài để tôi biết chắc: Mình yêu anh ấy! Yêu chân thành và sâu sắc
- Ý cô là tôi không đủ chân thành và sâu sắc sao?
- Không! Ai đến trước hay đến sau không quan trọng! Ai chân thành hơn ai cũng không có ý nghĩa gì hết. Quan trọng là người cuối cùng ở lại trong trái tim anh ấy và nắm giữ trái tim anh ấy mà thôi!
- …
- Với tôi, điều quan trọng là ai sẽ là người mang lại cho anh ấy hạnh phúc?
Thư lặng nhìn cô gái trước mặt, chỉ hơn Thư 2 tuổi nhưng cách cô ấy nói, cách cô ấy nghĩ và cách cô ấy yêu khâc Thư quá. Vẻ điềm đạm,sự sâu sắc ở Nhiên bất giác khiến con người hiếu thắng, kiêu hãnh trong cô khuất phục đi phần nào.
- Anh ấy có yêu chị không?
- Có thể có, có thể không! Tôi không biết cũng không muốn biết. Chỉ cần anh ấy vẫn còn cần tôi những khi mệt mỏi, yếu đuối. Nghĩa là tôi còn ý nghĩa gì đó với cuộc đời anh để nó tốt đẹp hơn thì tôi sẽ vẫn đến, vẫn ở bên và vẫn yêu!
- Chị biết anh ấy yêu tôi chứ?
- Biết! Nhưng nếu cô là nguời anh ấy thật sự yêu thì nghĩa là tôi chẳng còn ý nghĩa gì nưã, anh ấy cũng không cần tôi nữa.
Nhiên đứng dậy, kéo chặt chiếc áo vẫn còn nhem ướt, rùng mình rồi dợm bước ra đường.
- Chị sẽ đi đâu?
- Đi về nơi được yêu anh ấy bằng tất cả những dịu dàng đã có, đang có và sẽ có. Chỉ là không phải trước mặt anh ấy và cô mà thôi!
Thư lảo đảo đứng dậy. Tình yêu của cô còn bồng bột quá, còn nhỏ bé quá. Còn Nhiên, cô gái ấy với tình yêu vẫn luôn vị tha và kiên nhẫn ấy. Liệu Đăng cần ai? Có chắc là cô không? Thư thật sự hoang mang, mắt cô ráo riết nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Nhiên khuất hẳn sau ngả rẽ con đường kia.
Thư đứng trước cửa nhà Đăng hồi lâu, hình ảnh Nhiên vẫn chiếm lĩnh tâm trí cô. Thư nhấn chuông một hồi vẫn không thấy anh mở cửa. Cô vấn không nhúc nhích, nếu là Nhiên hẳn cô ấy không cần nhấn chuông. Cô ấy đi bên đời Đăng quá lâu, lo cho anh quá nhiều, thân thuộc với anh đến từng hơi thở. Đột nhiên thoáng buồn. Có tiếng cạch mở cửa, là anh. Đăng lảo đảo nơi cửa, căn phòng tối quá, Thư không nhìn rõ mọi thứ bên trong, cô ào đến vòng tay ôm chặt anh:
- Em đây!
-…
- Em đến với anh đây! Em xin lỗi!
- Nhiên à?
…
Một thoáng hụt hẫng khiến Thư thấy tim mình như trống rỗng, không còn muốn đập. Cô im lặng siết chặt thêm vòng tay, tóc vùi lên ngực anh. Tay anh vẫn buông hờ, mệt mỏi. Chất mem làm người Đăng như rã rời nhưng hình như vẫn nhận ra một chút gì khác biệt. Hình như các lúc say những cảm giác thân quen, những mùi hương thân quen lại càng bám riết, càng khiến ta da diết nhớ:
- Không! Không phải Nhiên!
- Em… Thư!
Chưa bao giờ Thư thấy tên mình bật ra khó khăn đến vậy.
- Ừ, em Thư!
Anh đẩy cô ra vội vã, đứng lặng nhìn cô thật nhanh, từ đầu đến chân cũng thật nhanh rồi ôm chầm lấy cô, hôn lấy hôn để lên gương mặt cô lên đôi môi cô. Tay anh siết chặt cô trong vòng tay mình:
- Thư! Anh yêu em! Anh yêu em nhiều lắm! Em biết không?
- Không biết!
Thư nói nhẹ,thảng qua cùng hơi thở, không phải giận dỗi chỉ là chưa kịp tin, chỉ là còn quá nhiều câu hỏi cô khong thể giải đáp được. Đăng vẫn nhìn cô đầy say đắm.
- Uống không anh?
Cô tiến lại bàn, nâng ly rượu lên, uống một hơi rồi nhấc ngược đáy ly cho những giọt rượu rơi ra sánh lại như nước mắt. Đăng lặng nhìn cô hồi lâu rồi tiến lại, vòng tay qua eo cô, nhìn sâu vào mắt cô và uống.
Đăng lại say. Lại nằm dài trên giường như thế, chỉ là hôm nay anh mang theo một nụ cười nhẹ nhàng hơn chút ít. Thư tỉnh dậy trong vòng tay anh, chậm chạp ngồi lên nhìn đống bừa bộn xung quanh, ngán ngẩm. Cô quay lại phía anh, khẽ cười, nắm chặt tay anh thầm nghĩ:
- Ngốc ơi! Trái tim anh ở em rồi! Anh không thoát được đâu!
- Nhiên… Nhiên à!
….
Trái tim Thư chết lặng rồi! Mọi thứ ở cô vỡ tan rồi! Thư thấy mình thất bại, thấy mình thua cuộc rồi. Người con gái ấy không cần đối đầu cô vẫn thua, không cần làm gì cô vẫn thua. Thư mím chặt môi. Lòng tự trọng, hiếu thắng hay kiêu hãnh lúc này cũng chẳng là gì nữa… Không gì bị tổn thương mạnh mẽ hơn là trái tim Thư lúc này.
Cô như nhìn thấy nụ cười trên môi anh thoải mái hơn thật nhiều. Phải rồi! Trong giấc mơ ấy, chỉ có hai người thôi, không phải cô. Là Nhiên. Phải rồi! TRong giấc mơ ấy, anh yêu Nhiên. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy chỉ là ở cuộc đời quá tỉnh táo, quá lí trí và sự ra đi của người yêu cũ lại là chị gái Nhiên không cho anh kịp nhận ra hoặc có nhận ra cũng phủ nhận ngay lập tức mà thôi. Đăng đã là của Nhiên, không phải một ngày, không phải một năm mà là cả 4 năm qua. Chỉ là cả hai cùng quá dịu dàng khi ở bên nhau, không dám với lên sợ làm tổn thương nhau. Yêu trong những giấc mơ khi buồn, khi say.
Còn Thư, cô là ai trong mối quan hệ này. Trong những giấc mơ kia cô hoàn toàn không có chỗ. Với anh, cô là người đến sau, được anh yêu bằng cái bồng bột, đào hoa và điên cuồng như cách đã yêu bao người con gái khác. Thư không đủ dịu dàng và kiên nhẫn bên anh như Nhiên đã luôn yêu. Tình yêu của chị ấy khiên cô ngưỡng mộ nhiều.
- Hôm qua em đến lúc nào đấy?
- Sau Nhiên một lát!
- Vậy cô ấy đâu?
Đăng hỏi bằng vẻ thờ ơ cố hữu khi vẫn còn chui trong chăn, ngắm thật sâu cô gái của mình đang ngồi vắt chân, duỗi móng tay trên chiếc ghế bành đối diện:
- Đương nhiên, em đến thì chị ta phải về rồi! Anh là của em, chỉ em thôi!
- Em đã làm gì?
- Như cách đã đuổi anh ra khỏi nhà!
Thư cười. Nghiêng đầu, ánh mắt xoáy sâu
- Anh lo lắng à? Xót à?
- Nhiên không phải người để em làm tổn thương đâu!
Đăng cũng nhìn thẳng vào mắt Thư, đáp lại.
- Ok. Nếu anh muốn cãi nhau vì một người thứ 3 anh vẫn gọi đến mỗi khi say. Cô ta cũng vĩ đại thật. Bám anh suốt 4 năm rồi đấy!
- Anh nhắc lại: Nhiên không phải người để em đem ra chì chiết!
- Rồi. Giờ cô ta đi rồi! Rời khỏi đây với nước mắt rồi đấy! Em cũng chẳng quan tâm nữa. Đừng đem trái tim anh đi là được!
Đăng bật dậy:
- Đi đâu? Nhiên làm gì còn ai thân thích? Đi bao giờ? Sao lại đi?
- Lo à? Sợ không còn ai chạy đến khi bị đá, khi say, khi buồn chứ gì? Em thấy đi cũng là giải thoát cho chị ấy đấy chứ? Chả lẽ cả đời này đi sau anh như cái bóng dặt dẹo thế sao? Anh hơi ích kỉ đấy, Đăng ạ!
- Cô giỏi lắm! Tôi hỏi: Nhiên đi đâu?
- Chả có con điên nào, đuổi đi, chửi sa sả rồi lại hỏi chứ cô đi đâu cả?
Thư đứng dậy, xách túi tiến ra cửa. Quay mặt đi cho những giọt nước mắt được rơi, cho nỗi đau này òa ra
- Anh yêu Nhiên?
- Không!
Đăng trả lời như một phản xạ vô điều kiện, ngay tức khắc. Tay anh vẫn bám chặt vào ga trải giường, mắt nhắm thật chặt.
- Có thể anh không biết: Tối qua, tối hôm trước và cả 4 năm qua trong lúc say, lúc mơ anh vẫn luôn gọi tên cô gái đó đấy?
Đăng ngồi bật dậy, lắp bắp:
- Em nói gì: Em nói khi say là khi trái tim người ta tỉnh táo nhất. Nếu anh muốn thì chạy đến nhà cô ta đi. Vẫn kịp đấy!
Thư đóng sập cánh cửa lại. Ngoài đường gió lạnh toát chảy vào tim cô, ướt nhèm bởi nước mắt ngược. Thư hất tóc ra sau để lộ đôi mắt nhòe nước. Hóa ra dẫu yêu dịu dàng hay cuống quit vẫn cứ là yêu, dẫu âm thầm hay vội vã vẫn chỉ vì muốn bên nhau và cần nhau. Điều quan trọng duy nhất còn có ý nghĩa chỉ là chàng trai của họ thật sự hạnh phúc khi ở bên ai. Thư bỗng nghĩ đến những lời nói của Nhiên. Cô không làm những việc vừa rồi cho Nhiên hay bởi ngưỡng mộ tình yêu đầy kiên nhẫn, vị tha của cô ta suốt 4 năm qua, cô làm cho tình yêu lúc này trong cô, không còn vị kỉ, trẻ con và hiếu thắng, dịu dàng lắm chỉ là tình yêu thôi.
Gió tốc vào làm tóc Thư tung lên, trái tim cô lúc này khô khốc nỗi đau vỡ òa, trong vắt màu mắt buồn tênh.
Đặt tay lên trái tim để tự vỗ về
Đặt tay lên tim và thổn thức: Em Yêu Anh!
Nhiều lắm!
Đăng nhận xét Blogger Facebook