Ngày... tháng... năm...
Ta chợt thấy có gì đó nhoi nhói trong tim. Một vật gì rất sắc giống như gai của hoa hồng đang chạm vào mạch máu làm vỡ đi trong ta từng ngăn chứa của quá khứ, từng điều ta nâng niu gìn giữ. Những hồng cầu dường như tìm chốn ngủ để những sắc trắng mơ hồ vây xung quanh. Ta thấy ta lẻ loi giữa muôn vàn những điều gian dối. Ta thấy mình cô đơn như đứng trên đầu ngọn sóng. Điều gì đang bủa vây ta? Phải chăng là nỗi nhớ đang đốt ta tàn như ngọn nến trên chiếc bàn kia. Linh hồn ta chỉ an nhiên khi tìm về với khu vườn ấy, với nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy... Nhưng mà...
Ngày... tháng... năm...
Vậy là những bức tường cách ngăn đã cao sừng sững như vạn lý. Vậy là những áng mây đã thôi trắng trên đầu. Giờ chỉ có những cơn mưa vội vàng về thăm phố. Nghe những chống chếnh làm ta rơi. Rơi nhẹ nhàng thôi nhưng cũng đủ nếm qua vị giác bồng bềnh vô miên. Tưởng chừng như ta đã thoát thai trên giàn hoa màu vàng ấy. Tưởng chừng như ta đang tự huyễn hoặc nỗi đau bằng những nụ cười mê đắm có chất thuốc làm giảm đau nhanh chóng.  Những chân tình giúp ta đứng vững, những bàn tay nắm lấy khiến ta nhẹ vợi nỗi sầu. Con chữ của ta nở ra một bông hoa có màu sắc lạ, màu của hoang linh...

Ngày... tháng... năm...
Thôi khóc làm chi. Có những niềm đau ăn sâu vào tim nhưng cũng có những niềm vui xoa dịu, có những bàn tay người rất ấm, khi chạm vào rung lên những thanh âm. Dường như... phía ấy trời nắng xanh. Dường như... phương đây mây xám lạnh. Cuộc đời tựa như giấc mộng phù du... người đến rồi người đi, như những cơn gió ngang qua cánh đồng bông. Chỉ làm rơi những chiếc lá nào đang ủ rũ. Còn những cánh hoa sẽ bay về một nơi nào đó, bung mình rực rỡ như tin yêu...
Ngày... tháng... năm...
Ta đã từng trân quý lắm những tình cảm ấy. Dẫu chỉ là một thứ ảo ảnh phù phiếm mà người đời không dám gọi tên. Nhưng ta đã từng chờ đợi. Chờ để rồi vĩnh viễn muốn tự tay mình nhấn vào một nút phím trên bàn phím kia. Nút phím làm cho tất cả màu sắc đều biến mất. Hãy vậy đi để khỏi thấy lòng mình xót xa trên từng câu chữ. Phía những ngọn đồi, những cánh hoa bồ công anh vẫn nở, vẫn thả từng tiếng thở dài vào gió rồi rơi...
Ngày... tháng... năm....
Sự thật là gì nhỉ? Là con tim và văn chương của ta cũng giống như loài chim trong bụi mận gai đang giãy giụa. Không thể ngừng tiếng hót ngay cả khi chết đi rồi. Cuộc đời, đôi khi ta cần một điều chẳng giống ai. Đôi khi ta làm những việc chẳng giống ai. Chỉ để chờ một câu nói: Ta tin người vô điều kiện. Và ta đã nhận được từ ai đó một cái nắm tay, rất nhẹ thôi nhưng tim ta thật ấm. Tình bạn, muôn đời ta hướng thiện. Hướng về phía nào có loài hoa hướng dương rực nở. Bạn có cùng nhìn về một phía với ta không? Khi đời ta chông chênh như chiếc lọ rớt trên mặt biển. Ta vẫn muốn bầu bạn cũng những đàn hải âu bay rợp trời. Ta vẫn muốn hát một lời thiên thu gọi mời. Dẫu rằng là giây phút phân ly. Ta cảm ơn bạn đã cho ta nụ cười.
Ngày... tháng...năm...
Những giọt lệ lăn tròn trên chiếc gương cuối phòng. Những giọt lệ hình hoa hồng màu phấn. Ta khẽ khàng cầm chiếc khăn tay ngày nào đó ta được tặng, lau từng vệt ố thời gian trên những điều quá vãng. Từng đường nứt dường như không còn làm ta nhức nhói. Ta đã băng lại rồi những vết xước vô danh. Ngủ yên nhé quá khứ! ngủ yên nhé những nỗi đau chẳng thể nào vơi cạn tháng ngày.
Ngày... tháng... năm...
Ta ra biển. Biển mênh mông quá. Biển có tiếng sóng vỗ ầm ào. Ta thấy mình chợt bé nhỏ như một mảnh vỏ sò nằm trên bãi cát. Biển đang hát cho ta nghe, biển đang mang nỗi buồn của ta dìm xuống đáy sâu. Và ta thấy mình nhẹ như khói, con tim của ta không còn nghe tiếng thở dài. Ta đứng trên ban công khách sạn Hoàng Tử ngóng ra phía biển, từng con tàu chở cá đầy khoang đang đi về phía bến cảng, từng cô thiếu nữ chân dài đi dạo trên bãi biển, những đám trẻ con vui đùa cười khúc khích, những đôi tình nhân sát vai nhau... Có điều gì giống như hạnh phúc vẫn đang tồn tai giữa cuộc đời.
Ngày... tháng...năm...
Ta muốn thả văn chương vào hộp. Khóa lại và cất đi. Muốn ném những trở trăn vào lòng đại dương mênh mông. Đôi chân đã mỏi. Ngòi bút cũng mòn, mực nghiên cũng cạn. Tháng ngày... có cơn gió nhẹ nhàng đang xóa từng vết dấu. Con tim có phải là mỏng manh quá không? Vì sao có những phút giây thương nhớ thật thà. Ta đóng lại một cánh cửa, mở ra một cánh cửa. Bỏ lại sau lưng những trách giận để sống vô tư như ta đã từng.
Những ngày buồn ta bỏ lại sau lưng. Và có thể ngày mai ta không trở lại.
Next
Bài đăng Mới hơn
Previous
This is the last post.

Đăng nhận xét Blogger

 
Top