Bao lâu rồi chúng mình đã lặng im
Mùa đông đi qua lạnh bàn tay buốt giá
Rồi xuân về xua mưa buồn hối hả
Hạt nắng nào rơi trên tóc em bay

Bao lâu rồi cuộc tình đã ngủ say
Biết mấy mùa trăng tròn rồi lại khuyết
Anh và em cứ xa vời cách biệt
Thời gian ơi, bôi xóa hết câu thề.

Bao lâu rồi, anh một lối đi về
Mặc mưa rơi, mặc nắng chiều bụi bặm
Vẫn giấu lòng với nỗi đau sâu thẳm
Với bộn bề, chất chứa trái tim côi.

Bao lâu rồi, quên mất phải có đôi
Quên mất mình vẫn đang cần hò hẹn
Quên mất mình cần yêu thương tròn vẹn
Dửng dưng cười, ừ kệ: một mình thôi.


Đăng nhận xét Blogger

 
Top