Tháng 7 em về cơn gió thoảng
Bước dặm ngàn anh bỗng nhớ xa xôi
Nhớ em môi cười trong nắng vội
Cánh tay gầy biển tím một màu mây

~ ~ ~

Gió đưa những trưa hè tháng bảy
Con giun dế than thở đất nằm rên
Cái nắng oi bức cái nắng không tên
Bên sông suối đá khô cằn không nước chảy?

Có người con trai nhớ về người con gái
Không hiều vì sao như cái nắng không tên
Không hiều tại sao như con thuyền lênh đênh
Theo dòng nước trôi hoài bên kia bến

Ai tìm cho ai loài hoa tim tím
Giữa cái nóng tháng bảy nóng đau thương
Loài côn trùng rên rĩ trong thê lương
Ngày và mùa chết dần trong hiu quạnh

Mưa tháng bảy có là niềm tuyệt vọng?
Tình yêu thương có phải đóm lửa tàn?
Sỏi đá ai ơi! Sẽ không là sỏi đá
Huống chi là hoa tím giữa mùa khô


~ ~ ~ 
Tháng bảy những ngày mưa thấm đất
Ta nghe nỗi nhớ đã xa nhiều...


Đêm tháng bảy ta nằm nghe mưa rớt
Giọt âm thanh tan giữa khoảng mênh mang
Ta biết gió tìm kiếm ánh trăng vàng
Đâu có thấy vì trời giăng mưa rớt

Đêm tháng bảy những cơn mưa không ngớt
Cuốn bay đi tro bụi của ngày đau
Nhớ thương gì vương nhẹ ánh mắt sâu
Đâu như đá nằm im không lời nói

Đêm tháng bảy ta nghe lời ai gọi
Thức trắng đêm rồi ngơ ngẩn cười ta
Thương sỏi đá một nửa đã phôi pha
Tìm hoa tím còn đâu ai có biết

Đêm tháng bảy đêm dài trong da diết
Tiếng mưa rơi chạm lá vỡ làm đôi
Nhặt mong manh giấu giữa trái tim côi
Đôi môi tái buồn ơi, xin hãy chết!

~ ~ ~
THU !!!

Thu về dệt chiếu vàng
Trải dài trên mọi nẻo
Nơi con đường em bước
Nơi góc phố anh chờ

Lá khẽ reo xào xạc
Dưới gót em mềm mại
Gió cũng thầm ghen tỵ
Thổi lá vàng bay đi

Anh nhặt từng chiếc lá
Nơi có bước chân em
Không cho gió cuốn mất
Những gì em đã qua

Thu nay về lặng lẽ
Như anh thầm trông theo
Hình bóng em nổi bật
Giữa nắng vàng bao quanh 

~ ~ ~ 
Vu vơ tháng bảy mưa và nắng
Đi cùng chút gió giữa mùa khô
Ta hỏi lòng có khô như gió
Mà thấy lòng hoang dại giữa mênh mông


Tháng bảy chiều nay hoa trắng bay
Bên đường cỏ dại tỏa nồng say
Ai về tìm lấy loài hoa tím
Giữ lại tháng bảy chút màu mây

Biết rằng hoa tím là hoa vỡ
Vẫn muốn trao tin chuyện lứa đôi
Nếu ngày mai kia hoa tan úa
Vẫn giữ hương nồng một xác hoa

Và ngày mai kia loài hoa tím
Vẫn chiếm hồn ai trong nắng mai
Tình tự bên nhau trong làn gió
Hương nồng trên áo thoảng trên vai

~ ~ ~ 
Lòng ai cằn khô như gió hạ
Sao lại mênh mang có nắng vàng
Có mưa ươm nhẹ hương hoa tím
Có phải thế đâu mà tự than ?


Tháng bảy nắng vàng trên lối nhỏ
Mưa về nhuộm lá biếc đường xa
Ta đi hoa tím ngơ ngẩn khóc
Vỡ oà nước mắt giữa chiều tà

Dở dang một khúc ca ai oán
Lơ lửng mây trời cứ chực tan
Hoa đã rụng rồi lời ly biệt
Lá quấn vào thân tiếng thở than

Ngày mai ai khóc mưa với nắng
Có thấy hoa gầy ở trước sân
Lứa đôi dang dở đâu phải hết
Giữ chi trong lòng chút bâng khuâng ?

~ ~ ~ 
Chiều qua phố biển thênh thang nắng
Một ngày tháng bảy giữa mùa khô
Nghe biển thở dài con sóng xô
Từng nhịp từng nhịp trong vội vã

Ta hỏi con sóng có biết đau
Có thấy tình vỡ xanh nhiều màu
Có biết rằng biển cũng bạc đầu
Trong những chiều vàng người mất nhau

Ta hỏi rằng biển có thiết tha
Trên bến thùy dương tiếng ngân nga
Câu ca chàng trai tìm hoa biển
Tặng người con gái một chốn xa

Rồi chỉ để nghe biển thở dài
Tung tăng bọt nước xóa lâu đài
Tình ái không đẹp như mộng tưởng
Chỉ là bọt biển giữa mùa khô...

~ ~ ~ 
Tháng bảy mưa về đem theo nỗi nhớ
Hoa chờ sương rơi nhẹ ủ vào tim
Trăng không lên mảnh trăng của mỗi đêm
Nghe nức nở tiếng dế buồn không ngủ.


Tháng bảy mưa với mây buồn vần vũ
Nỗi nhớ nằm yên thức dậy rồi đau
Đêm quá dài hoen dại ánh mắt sâu
Nhớ hay thương tôi vẫn còn nghi ngại ?


Tháng bảy mưa cuốn đi tình còn lại
Thẩn thờ nghe một chút gió xa xa
Đêm nằm thức trầm ngâm ta chỉ ta
Ngoài kia biết có ai chung nỗi nhớ... 


Đăng nhận xét Blogger

 
Top