Những ngày buồn rồi sẽ qua đi, nhanh vậy thôi
Chỉ là chúng, rồi sẽ để lại vài vết sẹo trong tâm hồn trống rỗng, những tâm hồn khắc khoải đêm dài
Khi thành phố tắt đèn, những ánh đèn mờ nhạt, nhạt dần rồi tựa như biến mất
Những bóng người quẩn quanh gọi một nỗi mơ hồ
Để lại ta ở đó
Chênh vênh
Ta nhắm mắt quên đi những ngày đời bạc bẽo
Đối xử bất công với cuộc sống gạo tiền
Yêu đương rồi cũng qua đi, nhanh vậy thôi
Để lại ta ở đó
Một mình
Chơi vơi
Khi bóng tối bao trùm lên đôi mắt đen đặc nhuốm màu của thời gian
Khi ta khẽ cựa mình trong bóng đêm, tìm kiếm bóng hình ai đó
Khi ta co ro giữa những cơn gió bấc ùa về, vội vã
Đời bỏ lại ta ở đó
Buồn thênh thang.
Một buổi sáng tỉnh dậy, thấy phố xá vẫn ngủ yên êm ả
Một mình hình bóng ta lẻ loi trên những con phố liêu xiêu ấy
Phố liêu xiêu, đời cũng liêu xiêu
Đời lại bỏ ta ở lại giữa những con phố ấy
Buồn mênh mang
Ta chạm vào đêm, đêm giật mình thổn thức
Đôi tay buốt giá, khẽ xoa dịu nỗi đau
Ta và đêm, hai đứa đều buồn, một nỗi buồn nhạt nhẽo
Đời bỏ lại ta ở đó
Với Đêm
Với nỗi buồn vu vơ….
Sớm nay ta tỉnh dậy, thấy đời xám ngoét
Ta không cần đời, đời cũng chẳng cần ta
Sống một mình nhặt nhạnh những nỗi buồn xưa cũ
Xưa cũ như chính tâm hồn này.
Chỉ là chúng, rồi sẽ để lại vài vết sẹo trong tâm hồn trống rỗng, những tâm hồn khắc khoải đêm dài
Khi thành phố tắt đèn, những ánh đèn mờ nhạt, nhạt dần rồi tựa như biến mất
Những bóng người quẩn quanh gọi một nỗi mơ hồ
Để lại ta ở đó
Chênh vênh
Ta nhắm mắt quên đi những ngày đời bạc bẽo
Đối xử bất công với cuộc sống gạo tiền
Yêu đương rồi cũng qua đi, nhanh vậy thôi
Để lại ta ở đó
Một mình
Chơi vơi
Khi bóng tối bao trùm lên đôi mắt đen đặc nhuốm màu của thời gian
Khi ta khẽ cựa mình trong bóng đêm, tìm kiếm bóng hình ai đó
Khi ta co ro giữa những cơn gió bấc ùa về, vội vã
Đời bỏ lại ta ở đó
Buồn thênh thang.
Một buổi sáng tỉnh dậy, thấy phố xá vẫn ngủ yên êm ả
Một mình hình bóng ta lẻ loi trên những con phố liêu xiêu ấy
Phố liêu xiêu, đời cũng liêu xiêu
Đời lại bỏ ta ở lại giữa những con phố ấy
Buồn mênh mang
Ta chạm vào đêm, đêm giật mình thổn thức
Đôi tay buốt giá, khẽ xoa dịu nỗi đau
Ta và đêm, hai đứa đều buồn, một nỗi buồn nhạt nhẽo
Đời bỏ lại ta ở đó
Với Đêm
Với nỗi buồn vu vơ….
Sớm nay ta tỉnh dậy, thấy đời xám ngoét
Ta không cần đời, đời cũng chẳng cần ta
Sống một mình nhặt nhạnh những nỗi buồn xưa cũ
Xưa cũ như chính tâm hồn này.
Chúc blog ngày càng nhiều bài viết hay!
Trả lờiXóahạt điều rang muối