Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải?
Có phải người ta thường để dành nỗi buồn cho mùa đông, khi cô đơn chẻ làm đôi và bàn tay côi cút lạc nhau trên phố? Khi trời lạnh rồi, khoác thêm áo, cũng là cái cớ để mà giấu mình đi. Khi bước ra đường đông, bầu trời u ám một màu xám tro, cũng là nơi để thả trôi đi nỗi nhớ. Cũng vì lúc đó, người ta sẽ chỉ sưởi ấm nhau, mà không còn để ý tới có một kẻ vẫn mãi độc hành.
Khóc trong mùa đông, ngỡ như mình là người cô độc, nhưng không, mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Bởi nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Khóc một lát, nước mắt sẽ làm ngực trái ấm dần lên, đánh thức những khoảng lặng lẽ một mình giấu đi sau ngần ấy những hoài nghi ngỡ rằng mình đã ổn.
Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.
Mùa đông sẽ tha thứ để tự mình trôi hết xót xa… Sẽ thôi những ám ảnh triền miên rằng mình bị bỏ quên trong mùa lạnh. Sẽ thôi những đêm dài nấc lên cùng màu nỗi nhớ. Thôi cô quạnh, thôi lạc lõng, bởi mùa đông đã ở đó, rất gần!

Chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều gầy nắng, sẽ thấy cô đơn không còn là bạn và nỗi buồn chỉ như một kẻ lữ khách tạt ngang. Trái tim sẽ mềm và trong bởi những vết thương đã đóng băng vì lạnh, rồi chảy dần khi mà nắng ấm hửng lên…
Sẽ thèm lắm một cái tựa đầu trên phố nghe gió rít ngang tai, thèm một cái nắm tay thẹn thùng mà bỡ ngỡ. Thèm một mùi hương trộn lẫn mùa đông thơm hoài trên tóc. Rồi sẽ lại thèm khóc trong một vòng ôm thật quen! Thèm tỉ tê trong đêm đông để có người an ủi. Thèm nũng nịu và thèm dỗ dành. Thèm những thiết tha…
Nhưng vẫn chỉ có mùa đông đứng yên, còn người đến và đi cứ thay nhau vội vã. Bàn tay vừa xòe ra đan vào nhau chưa kịp ấm, mà đã muốn tách rời. Ngọt nhạt buông lơi, theo gió đông để rồi mất hút.
Phố xá xôn xao chuyện một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn. Chỉ để lại một người ngoái nhìn năm tháng với những hoài niệm vấn vương. Nên nếu buồn, hãy cứ khóc vào mùa đông! Và nếu có yêu nhau, thì đừng buông tay khi mùa rét trở về…

Đăng nhận xét Blogger

 
Top