Mùa đông Hà Nội cũng thật lạ, khi lạnh lùng, dửng dưng khi ấm áp và dịu êm, như vô vàn cảm xúc đang bấu víu lấy nhau nhùng nhằng khó dứt.
Có những ngày thời tiết ẩm ương, màu đen xám xịt bám chặt bầu trời mà hờn dỗi vô cớ, để mặc cho nắng mải miết đi tìm nơi trú ngụ. Nhưng có những ngày không nắng, không mưa, không người, mình ta lại thèm được thổn thứcvà đợi chờ, là cảm giác chờ yêu, chờ thương và chờ nhung nhớ.
Có những ngày nhẹ tênh như thế trôi qua, thấy tim mình bé nhỏ, cựa quậy đòi nũng nịu. Lúc đó cứ để mặc trái tim bận bịu với những cảm xúc vẹn nguyên, chưa trầy xước.
Có những ngày thôi nhớ về quá khứ đã hạ màn khép lại từ rất lâu, chẳng thương, chẳng vương, chẳng bận lòng thêm nữa. Là những ngày Hà Nội êm đềm, chỉ muốn nhìn bầu trời bằng đôi mắt không u buồn và muốn được bước xuống phố với niềm vui cỏn con cũng thấy an yên.
Có những ngày chỉ muốn thảnh thơi đọc một cuốn sách, pha một ấm trà, mặc kệ dòng đời ngược xuôi vội vã.

Mùa đông, phố chầm chậm nằm im nghe tiếng gió lùa, những thân cây khẳng khiu trơ trọi lá chọc thẳng lên nền trời như vô vàn nét chấm phá xuyên thủng tầng mây đang ngơ ngác trôi. Có điều gì đó rất duyên, rất êm, rất nhẹ và rất mênh mang khiến cho lòng người xốn xang...
Là những ngày cuối đông, gió chòng chành khẽ đẩy khung cửa sổ kêu cót két và nắng nương mình len vào giữa giàn hoa Tigon đang buông hờ sắc tím nhàn nhạt...
Là thứ cảm giác đó, lòng không gợn sóng và tâm rất tĩnh để chỉ yêu thôi. Không phải yêu người mà là yêu chính bản thân mình, yêu những điều tốt đẹp mà có những tháng ngày ta vô tình lãng quên đâu đó.
Hà Nội mùa nào cũng là mùa yêu, chỉ là mình yêu nhau theo cách khác mà thôi. Những mùa ấy là mùa yêu thương như nàng công chúa ngủ lâu trong rừng được đánh thức dậy bởi những điều rất đỗi bình dị.
Có những ngày mặc dù người không đến, nhưng không buồn, không giận, không oán trách, chỉ mỉm cười vỗ về lấy niềm vui vừa tìm lại được.
Là những ngày thấy yêu bản thân mình hơn, gói lại cảm xúc cũ thật chặt và háo hức được tìm một mảnh đất mới để gieo niềm tin và hi vọng cho mùa sau.
Là những ngày muốn tuổi thanh xuân chẳng bao giờ trôi đi, muốn tâm hồn hóa thành đứa trẻ mải miết chơi, nghịch ngợm và quậy phá đủ điều mà không sợ trách phạt.
Là những ngày quá khứ khép lại nằm im, hồi ức chỉ là một trang giấy viết dở được đặt dấu chấm hết. Lật sang trang mới, háo hức ghi lại những khoảng khắc của hiện tại.
Là những ngày thấy bản thân mình chẳng còn trách móc người xưa, trái tim thôi ích kỷ và bao dung cho những chuyện không còn ý nghĩa nữa.
Là những ngày nhẹ nhàng, không hối hả chạy vội để kịp chuyến xe bus chiều cuối đông; vì nhận ra rằng cuộc sống cần lắm những lần bước chậm để hiểu hạnh phúc luôn bình dị ở quanh ta.
Là những ngày mưa không ghé, nắng không về, gió lả lơi và tình thôi thiết tha, em lang thang với vô vàn thứ cảm xúc mới.
Có những ngày em thấy bình yên như thế, chẳng vướng bận, chẳng âu lo…

Đăng nhận xét Blogger

 
Top