Thương nhớ ai đó đôi khi đem lại cảm giác thật tồi tệ, và càng đắng nghẹn hơn khi biết rằng ta chẳng có chỗ đứng nào trong trái tim của họ dù là nhỏ nhoi nhất.
Ta cứ ngồi đó và chờ đợi, nhưng rồi bàng hoàng nhận ra rằng, ta đang trong vô vọng bởi lẽ nếu người thực sự có tình cảm họ đã không để bản thân người mình trân trọng phải cất công kiếm tìm và đợi mong những điều giản dị mà những người yêu nhau hoàn toàn có thể dành cho nhau.
Ta luôn tìm lý do để bao biện cho sự thờ ơ của ai đó, mà quên mất câu trả lời đã quá rõ ràng: trong lòng người ta đã không còn dành vị trí cho mình.
Đôi khi người ta cứ cố tình phủ nhận lại thực tế cay nghiệt, vì không muốn phải đối mặt với nỗi cô đơn. Thà tin rằng ở đâu đó trên thế giới đang có ai đó thuộc về mình. Mù quáng và tự khiến bản thân hạnh phúc trong cô đơn với thứ ảo ảnh tự vẽ ra.
Sự im lặng của người ta yêu khiến cho bản thân không thể nói lời chia tay khi chưa thoả đáng, nhưng cũng không thể tiếp tục với sự thờ ơ nối tiếp tháng ngày. Dứt khoát thì không đủ can đảm, tiếp tục lại khiến cho mối quan hệ chìm ngập trong mỏi mệt.
Một ngày có 24h, một năm có 365 ngày, nếu thực sự ai đó là cả thế giới, thứ họ không bao giờ để lãng phí, đó là thời gian ở bên cạnh bạn.
Một mối nhân duyên không nên tồn tại khi vị trí trong lòng nhau không còn.
Đau đớn và kiệt cạn những tâm tư khi biết rằng chúng ta chỉ như những kẻ chưa từng ràng buộc. Và gượng đắng nhìn về phía trước khi đã không còn thấy chung một lối hẹn hò.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét Blogger Facebook