Cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mười năm chỉ học được vài bài học thí dụ như “không có gì là mãi mãi”, như “đừng mù quáng tin vào cảm xúc” hay “yêu phải để dành”
Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm nay tôi biết rằng mình đã LỚN HƠN ngày hôm qua. Và tôi đã sẵn sàng chào đón NGÀY MAI.
Tôi không quan tâm quá khứ và cũng chẳng bận tâm tương lai. Tôi chỉ biết rằng SỐNG HẾT MÌNH VỚI HIỆN TẠI. Để khi nhìn lại QUÁ KHỨ không phải HỐI HẬN, để khi TƯƠNG LAI tới là những điều TỐT ĐẸP.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuộc sống như một sợi dây diều, bạn phải học cách điều khiển nó. Và đôi khi, thả một cánh diều bay đi cũng không hẳn quá tệ, nó giống như cách bạn thả trôi một nỗi buồn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mỗi ngày.
Dành cho nhau một ít quan tâm.
Để ta luôn thấy ta không bỏ mặc nhau.
Dành cho nhau một ít nhớ nhung.
Để thấy rằng ta luôn có nhau.
Dành cho nhau một ít yêu thương.
Để ta thấy rằng ta luôn trong tim của nhau.
Mỗi ngày một ít thôi.
Nhưng sẽ đong đầy theo thời gian.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Người ta phải sống cuộc đời mình bằng cách nhìn về phía trước, nhưng lại chỉ có thể hiểu được nó khi nhìn lại phía sau.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Em bây giờ là của người ta
Tôi cũng không còn là tôi thuở trước
Chúng mình leo ngược đường con dốc
Lúc ngoái đầu mỗi đứa một bên
Ở ngoài đời như hai kẻ không duyên
Em đến tôi đi bao lần rồi như thế
Chỉ những câu thơ xưa vẫn thầm thì kể
Có một thời ta đã say mê...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuổi trẻ chính là chuyến tàu không bao giờ tìm ra bến đỗ
Hành khách nào cũng tự ru mình bằng ước vọng xa xôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong đời chúng ta, ai cũng có ít nhất một lần ra đi. Dù gần hay xa, dù để làm gì thì "những chuyến đi" cũng mang một ý nghĩa nào đó. Có thể là kiếm tìm, có thể là trốn chạy, có thể là phiêu lưu. "ra đi là để được trở về".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn... một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một hình dáng thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những cơn mưa bất chợt luôn làm chúng ta cảm thấy có nhiều cảm xúc khó tả. Misty Rain đặc biệt này dành cho những cơn mưa xối xả, dành cho những ai thích mưa, và cả những ai ghét mưa. Dù muốn dù không, mưa vẫn tồn tại trong cuộc sống hằng ngày mang đến cho chúng ta nhiều buồn vui trộn lẫn và đó chính là gia vị cho cuộc sống này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình... Và chúng ta gọi đó là tình yêu...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi khi nghĩ rằng,
Cứ sống hết mình để chẳng bao giờ mong thời gian quay trở lại.
Đôi khi ước rằng,
Thời gian quay lại, chỉ để đủ nhìn chút kỉ niệm xưa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu là tình yêu, xin đừng ràng buộc.
Dù là tình yêu, cũng đừng kỳ vọng.
Hãy để tình yêu đó tự do.
Bởi tự do và thanh thản là hai yếu tố quan trọng để làm nên hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuộc sống là những chân trời tự do, là bức tranh tuyệt đẹp với những trái tim dám khát khao, là sự thử thách với những trái tim dũng cảm, là hạnh phúc với những tâm hồn rộng mở... nhưng là màn đêm u tối... Khi chúng ta tuyệt vọng, mất niềm tin, từ bỏ ước mơ!
Hãy để những vấp ngã trong cuộc đời, những nỗi buồn bạn đã trải qua nâng cánh cho bạn vút bay lên trời xanh, tận hưởng cuộc sống này là cách tốt nhất để bạn hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tôi cứ tưởng mình là người tự tin có thừa, thế nhưng thời điểm đó tôi mới phát hiện, hóa ra ở trước mặt người con gái mình thích, tôi chỉ là một tên nhát gan.
Không giống với đề thi, những câu hỏi đánh đố phức tạp đều có thể tìm được giải đáp. Trong cuộc sống thực sự, có những việc là vĩnh viễn không có lời giải."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tháng Tư, chào đón tất cả chúng ta bằng ngày nói dối. Ta chào đón tháng 4 bởi tình người, yêu thương và cuộc sống chân thật.
Tháng Tư đến sau những mùa hoa sưa trắng xoá, hoa gạo đỏ ngập trời của tháng 3. Tháng 4 chẳng có gì ngoài sự tinh khôi của những chậu hoa loa kèn, nhắc ta nhớ về tuổi thơ một thời bên ai sớm tối.
Tháng Tư, khi trời xanh chuyển Đông khắc khoải sang những ngày hè nóng bức.
Tháng Tư, khi lũ học trò ngoài kia nô nức và trăn trở với bao bộ hồ sơ chọn trường, chọn vùng miền mình sẽ đặt chân đến... Lại nhớ mình của những năm qua,cũng hồi hộp, lo âu và hoang hoải. Cũng mơ tưởng về một mai trường nơi chốn phồn hoa đô thị, cũng mơ về những ánh đèn Thành Phố đêm tháng 4...
Tháng Tư về, đêm nằm nghe gió thổi, xào xạc qua những mái nhà, len lỏi vào tận khu phố. Chợt nghĩ về những gì đã qua trong đời, những người bạn, những ấm áp tình thân. Không đớn đau, chỉ tiếc nuối, cho một thời vụng dại, say mê.
Cảm ơn tháng Tư đã mở ra trước mắt ta một cung đường mới, một trang sách mới, về những khát khao, dự định, đam mê mới trên từng chặng đường đi. Hy vọng những khổ ải, khó khăn, thất vọng không làm ta chùn bước.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Người ta dễ dàng gặp định mệnh của mình trên lối đi, nhưng cũng dễ dàng đi lướt qua nhau như hai người xa lạ”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi khi, có quá nhiều tâm sự, nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào.
Đôi khi, có quá nhiều mơ ước, nhưng lại không tìm ra cách nào để thực hiện.
Đôi khi, chỉ vì một câu nói vô tình bị người khác hiểu lầm, trong lòng lại buồn phiền, day dứt.
Đôi khi, lại sinh ra cảm giác chán nản, làm bản thân cảm thấy rất mệt mỏi.
Đôi khi, biết rõ điều gì là đúng, lối rẽ nào nên đi, nhưng lại cứ chần chừ, chân không chịu bước
Đôi khi, muốn thay đổi nhưng lại ...
Ừ... thì có đôi khi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu một ngày bạn bước vào thế giới nội tâm của tôi, bạn sẽ khóc vì nơi đó ở đâu cũng có bạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau cơn mưa trời lại sáng...
Và sau cay đắng có chắc chắn là những bình yên... ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sao em im lặng để tôi chờ
Dòng tin đã gửi để bơ vơ
Còn ai bên cửa ngồi mong nhớ
Còn trăng hoen nửa sáng hơi mờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có những tin nhắn, không phải câu hỏi, nên chẳng trả lời
Có những nổi nhớ, không gọi thành tên, nên chẳng hay biết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mong nhớ dáng ai qua phố nhỏ
Mưa buồn hoang lạnh lối mòn xưa
Mình buồn lặng lẽ ngắm chiều mưa
Mưa vẫn mưa cho ngày tàn nắng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hạnh phúc là một chiếc lá
Âm thầm nảy lộc đêm đông
Buồn đau là một chiếc lá
Rung trong nhựa úa mai hồng

Nhớ mong là một chiếc lá
Run vô cớ giữa tầng không
Hờn ghen là một chiếc lá
Ngỡ đã tắt gió trong lòng

Cô đơn là một chiếc lá
Run vô cớ giữa cành không
Tình yêu chỉ năm chiếc lá
Mà làm thành một cơn dông.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giữa cuộc sống ồn ào, tấp nập với hàng trăm mối quan hệ bạn chọn cho mình con số nào?
Với tôi, tôi chọn cho mình một con số 0 tròn trĩnh, là một khởi đầu hoặc là kết thúc. Ko mối quan hệ, ko quan tâm, ko bận tâm... chỉ để cảm thấy mình ko bị lừa dối.
Nhiều lúc tỏ ra thật vô tình... để rồi đêm về nhận ra ta đang khóc...
Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm... để rồi đêm về nhận ra ta đang đau...
Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi... để rồi đêm về nhận ra ta thật yếu mềm...
Nhiều lúc cười thật tươi cùng ai... rồi đêm về nhận ra ta cô độc...
Đôi khi chỉ cần lắng nghe nỗi đau của người khác... Để đơn giản hiểu rằng...
Không chỉ có mình ta đau...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gió sẽ cuốn đi thật xa mọi điều
Tôi sẽ quên như một người mất trí
Chờ đợi làm chi khi người quay lưng thế
Người quên hết rồi những ký ức ngày yêu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những buổi chiều tháng 6, bạn đứng bên hiên nhà, nhìn cơn mưa đi qua và nhận ra có những điều thiết tha đến mấy cuối cùng cũng chỉ như cơn-mưa-đi-qua. Nghĩa là ướt mèm đó, là lạnh cóng đó, là lê thê hy vọng đó, nhưng rồi ngớt mưa, khô người, bạn bước ra, trời ráo hoảnh.
Mưa qua là hết, người qua là lạ. Đến cả yêu thương từng ngỡ là duy nhất rốt cục trở thành dửng dưng cạn cợt như vũng nước đọng lấp xấp vỉa hè, vô tình ai đó đi ngang giẫm vội khiến văng tung toé, chỉ đổi lại vài cái nhăn mặt, lắc đầu và vẫy tay phủi nước. Tuyệt nhiên, nó không thể làm bạn ướt người yếu lòng thêm một lần nào nữa - không-bao-giờ.
Khi cơn mưa đi qua… Những xót xa lẫn thiết tha, đều tan thành nước loãng, nhạt thếch, trôi ra biển cả.
Nhưng... mưa đến giúp ta xoá bỏ những điều ta không vui, mọi nỗi buồn, mọi nước mắt sẽ dần hoà vào mưa, thấm sâu vào mặt đất, trở về với cát bụi. Để rồi khi ngày mai nắng lên, từ cát bụi, từ mặt đất sẽ nhô lên một mầm non của niềm vui và hạnh phúc.
Đôi khi là thế đấy, từng hạt mưa gieo vào tim, làm lòng ta lắng đọng một chút gì đó gọi là suy tư, một chút ngờ nghệch, một chút ngu ngơ.
Tháng 6, nắng bất chợt, mưa bất ngờ. Có ai đoán được sáng nắng chiều mưa?
Mưa nắng vẫn là chuyện của trời...
Và buồn vui vẫn là chuyện của chúng ta.
Ta vẫn sống, vẫn tồn tại theo thời gian trong lòng của một ai đó, vì vậy hãy nhớ nắm bắt những gì trong tầm tay.
Những giọt mưa vẫn cứ rơi, nhưng không là mãi mãi. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng? Không hẳn là thế. Nhưng trong tim chúng ta sẽ mãi luôn có một cầu vồng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có đôi môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau.
Như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
Như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
Như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi bất cứ điều gì cũng cam tâm!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trả lại em cơn mưa chiều kỷ niệm
Đã một thời ướt đẫm cả đời nhau
Đi dưới mưa nghe tim mình buốt giá
Ngày chia tay mưa lất phất giăng sầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thường thì về khuya, khi thấy người ấy còn thức, bạn sẽ nhắn: "ngủ đi". Dẫu nhiều lần lặp lại nhưng bạn với kiên trì với mẫu câu như thế, phải không nào.
Đó sự quan tâm chân thành.
Mà thôi, hôm nay đổi kiểu khác:
"Thức vui vẻ"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…
Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?
Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…
Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đừng tiết kiệm NỤ CƯỜI ngay cả khi buồn
Bởi không bao giờ bạn biết được có thể có ai đó sẽ YÊU BẠN vì NỤ CƯỜI đó !

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giữa khi cuộc sống có vẻ bình lặng, thì nó lại thường xảy ra những điều ngược lại để chứng tỏ rằng cái sự bình lặng ấy là đè nén một chiều sâu đổ vỡ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ai đó đã từng nói: “Đau – tự nhiên sẽ buông”.
Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về?
Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối? Và có bao nhiêu người tìm lại được bình yên sau những xót xa?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có người nói rằng cuộc đời này được ví như một sân ga và những biến cố cuộc đời lại chính là những đoàn tàu cập đến rồi lại đi trong cái sân ga đó.
Sân ga đó là nơi đã chứng kiến những cuộc hội ngộ cũng như những cuộc chia ly tiễn biệt... có những cuộc chia ly mà kẻ ra đi cũng như người ở lại đều lưu luyến... có những cuộc chia ly làm cho cả hai đều thấy nhẹ nhõm vui vẻ mà đi... cũng có những cuộc chia ly lại diễn ra trong mệt mỏi và bế tắc... tất cả, tất cả mọi thứ đều diễn ra trên cái sân ga bé nhỏ đó.
Cuộc đời mỗi người như một cuộc hành trình của con tàu băng băng về phía trước. Biết bao giông bão, niềm vui, hạnh phúc, đau khổ trong cuộc hành trình đi tìm lý tưởng sống của mình. Không ai dám chắc những sân ga mình đi qua để lại điều gì, nhưng chỉ biết mỗi lần tàu chạm ga là một kỷ niệm đáng ghi nhớ trong đời! Ta đã, đang đi trên cuộc hành trình của mình, từ sân ga đầu tiên và chưa biết bao giờ chạm đến sân ga cuối cùng…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thử một lần ngồi lại và nhìn ngắm cuộc sống xung quanh, sâu thẳm trái tim mỗi người hãy tự vấn rằng, liệu có phải mình đã để trôi lãng những khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa, nhưng kỳ thực lại giá trị hơn rất nhiều những thứ vật chất khác hay không.
Hãy sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn, đôi khi hãy để mình sống chậm hơn một chút để quan sát con người xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương và tìm kiếm những vẻ đẹp bình dị, để gạn bớt những lo toan, vội vã trong tâm trí, cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và hy vọng về một ngày mai tươi mới.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu Hè là khúc ca rộn ràng, Đông là bản nhạc sầu muộn thì Thu nhẹ nhàng mà tha thiết. Nắng mùa Thu không chói chang, vàng vọt mà mát mẻ. Những giọt nắng ấy có đủ sức nhuốm vàng cả cánh đồng, cành cây, ngọn cỏ. Chẳng thế mà người ta gọi Thu là mùa của “lá vàng”, mùa của “cánh đồng vàng”.
Tháng 8 về trên con đường vào ngõ vắng và hạt mưa chiều đọng lại từng khe cửa sổ, nắng và mưa thay nhau chiếm ngự trong những ngày cuối tuần.
Mưa mùa Thu thường bắt đầu vào mỗi chiều ảm đạm, tôi thích cảm giác trước mỗi cơn mưa Thu ngày nghỉ, cứ cuộn tròn trong chăn để mơ màng về một thế giới bên ngoài cánh cửa phòng trọ, để nghe những giai điệu tình yêu dịu nhẹ, nhắn những tin nhắn thật nhẹ nhàng, để lôi trong vali những chiếc áo cũ phả ra mùi nồng nồng ngái ngái. Tôi gọi ấy là “mùi của thời gian”.
Những buổi chiều tháng Tám, khi tiếng cười trong vắt tan lịm vào vị đắng ảo huyền của giọt cà phê rồi hòa với dòng người ngược xuôi con phố, ta chợt thinh lặng, bồi hồi ngắm những chiếc lá lấp lánh vẫy đùa trong gió. Thử nhắm mắt lại, trong không gian thật tĩnh lặng hãy lắng nghe tiếng rơi nhẹ nhàng của chiếc lá, bạn chợt phát giác ra rằng cuộc đời và thiên nhiên có nhiều điều kì diệu, đáng khám phá biết bao!
Trong tình yêu, mùa Thu như là khoảnh khắc bằng bằng khi tình yêu đã vượt qua cái thời sôi động. Nó như một khoảng trống nhẹ bẫng mà âm ỉ. Đi giữa trời Thu, người ta thấy bình lặng hơn để chiêm nghiệm, để suy nghĩ về cuộc sống.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đăng nhận xét Blogger

 
Top