Những giọt mưa tuôn dài bất tận trên tấm thủy tinh trong suốt...

Chẳng hẹn hò chi, mỗi lần tôi buồn trời sẽ mưa. Mưa nhẫn tâm làm ướt đẫm thêm những nỗi âu sầu, ảm đạm nhưng cũng đủ ưu ái cho tôi được ngồi cùng với mỗi người quan trọng trong đời ít nhất một lần vào chiều mưa nào đó. 
Trời mưa. 
Như một lý do để chần chừ. Ta ngước nhìn những giọt trôi và thì thầm đôi lời vô nghĩa: 
“Mưa rồi!”
Dẫu không nói, ai cũng biết là trời đang mưa. Hai từ thốt lên chỉ như cái cớ để cuộc chuyện trò chiều nay được dài thêm tí chút, như một lối mở đầu những nghĩ suy, giải bày miên man, sâu tận. 
Trời mưa. 
Để thấy một người lóp ngóp trong áo mưa rộng thênh thang xuyên cơn mưa tầm tã để đến gặp mình. Mưa.
Khiến một người vừa gặp lần đầu đã khiến ta thấy thương. Một người lạ ướt nhem trong mưa cũng khiến lòng ta chao khẽ. Mưa. Để mình nhớ rằng đã gặp ai đó bắt đầu từ một cơn mưa. Nói chuyện với nhau mà phải nói to hơn thường lệ khi mưa vẫn ầm ầm ngoài kia. Giữa hai ba câu chào xen vào một tiếng mưa, rồi từ đó danh bạ điện thoại có thêm cái tên: “Th. Mắc Mưa”.
Trời mưa. 
Thấy ai đó ngần ngại nhìn ta trong khoảng khắc rồi lấy tay che đầu băng qua sân mưa. Mưa chỉ kịp chạm vào lưng áo và vương vương trên tóc. Trời mưa. Để biết ai sẽ cùng mình dạo chơi giữa một ngày trời mưa. Nhìn những giọt mưa tung lên từ vách tường cũ. Nhìn mưa tí tách thánh thót ôm lấy những sợi dây điện.
Trời mưa. 
Để biết ai che dù cho mình. Để chờ ai đó lau tóc cho khỏi ướt. 
Mưa cho tôi hay khi mưa thì sẽ nhớ ai?
Trời mưa. 

Có cả những người quên mất cuộc hẹn. Để ta biết mình còn thua cả một cơn mưa. 

Mưa có phải lý do để không gặp nhau?!
Có một thành phố, tôi chỉ ghé qua đôi vài lần như vị khách vội vã xa xăm. Vậy mà đã kịp một lần cho tôi vừa đi vừa khóc dưới mưa. Nhiều người nhìn tôi ái ngại, tôi cứ bước và ngậm ngùi để nước mắt tan trong mưa.
Chẳng ngại mình phải đưa tay lau đi những giọt rơi trên má. Chẳng ngại vị buồn bã mặn đắng. Một lần thôi, cho tôi khóc trọn những nỗi niềm, cho mưa ôm ấp và vỗ về. Xoa dịu và lau đi nước mắt bằng những giọt nước mưa. 
Một vài lần, dắt xe hết xăng đi dưới mưa với một niềm chơi vơi đến ngơ ngác. Để tôi biết tận cùng của sự hụt hẫng còn những hụt hẫng lớn hơn. 

Đôi lần, ngồi nhìn qua khung cửa mù đi bởi mưa và ao ước được chạm vào người ngồi cạnh, được ôm lấy họ bất chấp cơn mưa bất tận ngoài kia. 
Đã rất nhiều người, lần cuối tôi gặp họ là giữa một cơn mưa. 
Đã rất nhiều lần, tôi nói lời tạm biệt cũng tiếng mưa thổn thức. 
Có quá nhiều người, ngồi cùng trong những ngày mưa chẳng khiến họ thuộc về tôi.
Mưa với tôi cũng như họ
Gần gũi, xa cách
Ấm áp, lạnh lùng
Bất chợt và dai dẳng
Nửa ghét, rồi nửa thương
Mưa của nỗi buồn xưa cũ. Mưa của kí ức không quên.

Đăng nhận xét Blogger

 
Top