Có những mối quan hệ muốn giữ mãi, muốn theo mình đến suốt đời. Thế mà cuối cùng vẫn trở thành những người xa lạ biết tên nhau.
Người ta bảo con người không biết trân trọng những gì mình đang có, chỉ khi mất đi mới hối tiếc. Mình đã rất trân trọng, thực sự rất trân trọng, nhưng cuối cùng nó cũng mất thôi.
Từ bỏ, hoặc bị từ bỏ. Tổn thương, hoặc bị tổn thương. Có thể bỏ đi, rồi sẽ quên. Cũng có thể quên, rồi mới bỏ đi.
Cuộc sống này, sau cùng chỉ là như vậy, giản đơn như thế, tạm "chấp nhận".
"Mỗi khi thấy buồn, hãy ngồi im lặng. Chẳng phải suy nghĩ, cũng không phải bối rối. Ngồi, là để không ngã quỵ
Mỗi khi thấy buồn, hãy nhoẻn miệng cười. Không phải điên, cũng không phải sợ vô tâm hời hợt. Đơn giản là để không phải khóc."
Lúc chúng ta bắt đầu một cuộc tình nào đó, cứ tin rằng, sẽ được thôi, dù bao nhiêu chông gai đi nữa, ta sẽ mãi đi cùng con đường đó. Nhưng đường đời nhiều ngã rẽ, mỗi người có lựa chọn của riêng mình. Mấy ai chấp nhận cùng ta trải qua những sóng gió của cuộc đời để đi hết quãng đường ban đầu ?!
“Người ta yêu nào đâu cứ phải bên nhau đến cùng…”
Đăng nhận xét Blogger Facebook