Sao mà...em cứ phải dối anh !
Cố giấu những mong manh bằng vẻ ngoài rắn rỏi
Anh biết em mệt mỏi
Trên vai gánh oằn trăm vạn nỗi niềm riêng

Trong đôi mắt em anh thấy nỗi ưu phiền
Dù em có hồn nhiên ,đôi môi cười rạng rỡ
Em chưng diện bình yên dù trong lòng vụn vỡ
Lặng lẽ giữa đêm rồi khóc thầm nức nở
Em dối người ,hay là dối chính em ???

Anh biết em buồn bởi quá khứ lấm lem
Khi hạnh phúc chưa bắt đầu đã vội vàng đứt gãy
Nỗi đớn đau em gồng mình che đậy
Vết thương xé lòng càng bưng mủ ,buốt tê

Em ví đời mình tựa vị đắng cà phê
Vậy mà không ít người nghiện cà phê cứ u mê ,say đắm
Nhưng em vẫn sáng đi rồi chiều về một bóng
Bởi cánh cửa lòng đã khép chặt từ lâu

Em gói ghém lòng ,trò chuyện với đêm thâu
Giọt nước mắt đục ngầu ôm bờ vai không nổi
''Nín đi em thanh xuân nào có lỗi
Sao em cứ đọa đày ,làm tình tội bản thân''

Một mình em thôi ,không ai nữa ,chẳng cần!
Nhưng anh biết ,em cần nhiều hơn nữa
Cần người hiểu em ,đưa bờ vai em tựa
Những lúc vui - buồn người san sẻ cùng em ...

Người sẽ đón em về trong đêm tối nhá nhem
Khi trời chợt mưa ,kéo mây đen sấm chớp
Gói thuốc trên tay ,bên giường khi em ốm
''Có anh đây rồi ...em gắng khỏi ,anh lo ''

Quá khứ đau buồn em mang đốt thành tro
Chờ ngày nắng thả trôi về với gió
Bước ra đi em ...đừng thu mình trong lớp vỏ
Anh đứng đợi chờ cô ốc nhỏ yêu thương !

Đăng nhận xét Blogger

 
Top