Đã đi qua hết nửa đời thương nhớ
Mà đôi khi... yêu vẫn cứ dại khờ
Có lẽ bởi sợ tổn thương lần nữa
Nên dằn lòng đôi lúc giả ngu ngơ.
Đã đi qua hết nửa đời nước mắt
Nên sợ lo đôi lúc hóa muộn phiền
Chỉ cố giữ trong lòng bao chua chát
Và trao người một khoảng lặng bình yên.
Đã đi qua hết nửa đời cay đắng
Đủ chông chênh, đủ sóng gió, bão bùng
Nên giờ chỉ cần một tia hạnh phúc
Cũng học tin và giữ chặt trong lòng.
Đã đi qua hết nửa đời yêu – ghét
Hết thăng trầm, trải được – mất, nhận - cho
Nên trái tim giờ thành đơn giản lắm
Cứ yêu thôi… chẳng toan tính, âu lo.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét Blogger Facebook