Có lẽ cần phải chín chắn hơn thôi
Ngày cũ qua rồi, đớn đau về nơi hoàng hôn chiều xế
Cố khóc đi mà tìm quên trong nhạt nhoà giọt lệ
Lần cuối rồi thôi!
Nhớ trở về khi bỏ được cái 'tôi'
Đắng chát giữa trời ngồi bên nhau nghe một lời tâm sự
Đừng bỏ nỗi niềm tìm quên trong vội vàng câu chữ
Vuốt ngực gầy chớ giữ lại dù chỉ chút niềm đau.
Thèm một lần để được nhìn thấy nhau
Nói cho nghe câu bạc màu phận đời duyên số
Ôm nhau một lần mà ngậm ngùi, than thở
Để tủi hờn cứ thế bay đi.
Có lẽ cần phải đứng dậy, bước đi
Tiếng gió thầm thì Đông về rồi mùa ngang phố
Tâm hồn cằn cỗi lạnh một màu khói loang lổ
Thêm những đau khổ...chỉ ta biết một mình.
Ta cứ chìm trong những lặng thinh
Nghe tiếng lòng mình, đêm về cùng hoang hoải.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét Blogger Facebook