Có 1 ngày của tôi , khi những cơn mưa cứ ùn ùn ập tới .
Tôi lang thang trên con đương của những suy nghĩ tiêu cực , tôi vô tình gặp lại bạn ( một người đã từng làm tổn thương tôi ) ở những nơi quen thuộc ( Nhưng thực sự tôi đã quên hêt những nỗi đau ấu rôi )… Tôi đã cố tình phớt lờ đi coi như không nhìn thấy .Nhưng cuộc đời luôn trớ trêu lại khiến tôi cứ phải đối diện với bạn .
Trong những lúc tôi trống trải . tôi đang bấp bênh dưới những nõi đau , và đang phân vân tìm chỗ trú khi những cơn mưa đang ngày càng tới gần .
Tôi chợt nhớ lại quá khứ , và tôi nghĩ rằng ở chỗ bạn sẽ có 1 chiếc dù cho tôi như đã từng , thế là tôi nhăm mắt lại và quyết bước lên con đường của bạn đang đứng đó và yên tâm rằng cho dù có mưa to cỡ nào bạn cũng sẽ bật dù lên và che cho tôi .
Tôi biêt đó là sự ích kỉ của chính tôi . và tất cả những điều đó cũng là trong sự tưởng của tôi.Tôi đã bước lên và cũng đã bước lại gần bạn và trời cũng đã mưa , tất nhiên bạn đã bật dù lên nhưng chỉ che cho mình bạn rồi bạn bước về phía trước .
Tôi đứng lại trên con đường đó chỉ biêt nhìn bạn và cười , thực sự điều tôi muốn nói khi tôi đên gần bạn chỉ là ” hãy cho tôi đứng cùng với bạn ở dưới chiếc dù này đến khi cơn mưa đi qua thôi, rôi khi nắng lên tôi sẽ gập dù hộ bạn sẽ cảm ơn bạn và tôi sẽ bước lên con đương mới trả lại con đương này cho bạn . có được không “ nhưng chưa kịp nói thì bạn đã vội vàng đi ,bây gio bạn đã khác vì ” bạn bây giờ là của người ta ” ….
Thật sự đã có những lúc tôi cảm thấy nghẹt thở bởi những thứ quen thuộc đã từng là của tôi trong quá khứ hiện diện và đôi măt với tôi ở hiện tại , ánh mắt , nụ cười , bàn tay vẫn vậy chỉ khác rằng bên trong không còn tình cảm nữa .Nhưng tất cả cũng đủ làm tôi bị bối rối , tôi biêt trong cuộc sông này điều mà khó đoán khó cưỡng lại nhất đó chính là trái tim .
Nếu như tôi đứng ở đây và nói ” Bạn có thể cho tôi đến gần bạn không vì tôi có 1 điều muốn nói ” ….Thì bạn có nói lại vơi tôi như thê này không ” Hãy đứng đó tôi sẽ bước đến bên bạn bởi vì khoảng cách còn xa lắm “ ?
Tôi nghĩ là ” Không “ bởi vì con đường giữa tôi và bạn thật sự không xa , chẳng qua tại điểm của tôi đứng là đầu con đường còn điêm cua bạn đang đứng là 1 điểm phía trước tôi …bạn không thể và không muốn quay lại bạn chỉ muốn đi tiếp đên cuối con đường , đúng không ?
Bởi thê tôi sẽ luôn đứng ở đầu con đường quay mặt về phía bạn đi và bàn tay sẽ đặt ở đằng sau lưng như đang chờ 1 điều gì đó , đó là giới hạn của tôi dành cho mối quan hệ của tôi và bạn , một giới hạn đủ để không mệt mỏi vì những nhịp đập liên hồi của con tim , nhưng cũng đủ để không phải nêm những nỗi đau …và nhất là đủ để tôi định hình và tìm cho mình 1 con đường khác để bước lên …cứ coi như là tôi vẫn đang trú mưa nhờ trên con đường của bạn …
Và đến 1 lúc nào đó khi bạn quay đầu lại phía đầu đương như 1 thói quen để vẫy chào tôi nhằm nói vơi tôi rằng bạn đang rât vui vẻ khi đi được đến điểm đó nhưng sẽ mãi chẳng thấy bàn tay tôi vẫy lại , bởi vì lúc đó là khi nắng lên tôi đã bước lên 1 con đường khác .
Đăng nhận xét Blogger Facebook