Tôi và nàng quen nhau trong một hoàn cảnh bất ngờ và đẹp đến ngỡ ngàng. Buổi sáng hôm ấy, cũng giống như bao nhiêu buổi sáng khác, với những tia nắng sớm dịu dàng kiếm tìm những giọt sương long lanh trốn trong mép lá. Tôi lại thong dong dắt con Mi Du, à nhầm, con Mi Lu nhà tôi đi tè. Chỗ tôi cho nó tè là một bãi rác không xa nhà tôi. Ở đây sáng ra cũng thú vị lắm, rộn ràng người ra đổ rác, người bới rác, đương nhiên có cả người cho chó đi tè và thậm chí cả người đi tè…
Trong lúc con Mi Lu đang xả nước nhiệt tình thì tôi chợt để mắt đến một em khá là ngon. Quần bó sít đến tận đít, ngực nhú căng như búp măng. Tôi cứ thẫn thờ ngắm nàng mà quên mất cả việc con Mi Lu đã tè xong, đang giựt giựt cái dây như muốn bảo là “đừng ngắm gái nữa, đi về thôi”. Về sao được chứ, phải bắt quen với nàng ngay, không để lỡ cơ hội này được.
- Chào em, em đi đổ rác hả?
- Dạ, em chào anh. Anh cũng đi đổ rác à?
- Không, anh cho con chó đi đái. Mà, em ăn cái gì mà sao đổ lắm rác thế?
- Dạ không, em ăn thì em thường ăn hết luôn, không để lại thừa đâu mà có rác. Cái này là rác sinh hoạt thôi. Mà đây là chó nhà anh hả?
- Ừ, đúng rồi,
- Hi, đúng là chó nào chủ ấy, mắt nó đang nhìn em hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống em kìa…
Đó, tôi và nàng đã gặp nhau trong khung cảnh đó, và cũng chẳng nói gì nhiều, cũng chỉ toàn xoay quanh chuyện đổ rác, chuyện đi tè, chuyện chó má. Ấy vậy mà dần dần tình cảm nảy sinh, tôi và nàng quý mến nhau lúc nào không hay. Quê nàng ở một tỉnh nghèo cách xa hàng trăm km. Gia đình cũng khó khăn, mặc dù nhìn cách ăn mặc và tiêu tiền của nàng thì đố ai nhận ra điều đó.
Ở trường, nàng đã 2 năm liền đạt danh hiệu “sinh viên nghèo vượt khó… học dốt”, và khả năng nàng lập hát-trích cho danh hiệu này là khá cao vì hiện tại nàng vẫn đang là ứng cử viên dẫn đầu. Thôi thì quý nhất là cái “chữ sinh viên nghèo vượt khó” thôi, còn cái chuyện học dốt hay học giỏi nó còn do gen di truyền, chỉ số IQ, mà mấy cái đó không phải lỗi của nàng.
Rồi tôi hẹn nàng đi chơi. Buổi đầu tiên tôi đã cầm được tay, buổi thứ hai tôi day được má, buổi thứ ba tôi đá được lưỡi, buổi thứ tư tôi cưỡi lên bụng, buổi thứ năm tôi đụng được ti, buổi thứ sáu tôi di được bím… À, tình hình có vẻ ngon đây, cứ đà này thì buổi thứ bảy chắc tôi sẽ lím được… (hic, thôi, chẳng viết rõ ra đâu, để trong ba chấm thôi, các thím tự hiểu, viết rõ ra nó lại hiện thành *** thì càng khó hiểu hơn).
Nhưng cuộc đời, đúng là nhân tính không bằng người tính, chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho buổi thứ bảy trọng đại rồi thì bất ngờ nàng trở mặt:
- Đừng mà anh, em thấy hai đứa mình vội vàng quá thì phải?
- Vội gì mà vội hả em, mấy đứa trước…
- Gì? Mấy đứa nào?
- À không, ý anh là, mấy đứa bạn của anh, chúng nó kể rằng nó và người yêu chúng nó chỉ vài ngày là đã phá đảo rồi. Còn anh và em thì cả tuần rồi mà vẫn phải đánh du kích.
- Anh nghĩ em giống mấy đứa con gái hư hỏng đó sao?
- Anh xin lỗi, anh không có ý đó, em đừng giận mà.
- Anh nghe cho rõ đây, em nói lần cuối cùng, em sẽ giữ gìn, không bao giờ cho anh đi quá giới hạn đâu. Nếu anh không đủ kiên nhẫn để chờ em thì mình chia tay đi.
- Được rồi, em bớt giận mà, anh sẽ chờ, vì tình yêu với em, anh sẽ chờ!
- Nói được thì phải làm được, phải đợi khoảng 2 tuần đấy, đợi được không?
- Được mà, trong thời gian chờ đợi, anh sẽ chăm chỉ tập luyện để khi ra sân đạt phong độ cao nhất. Mà này, nói như thế, tức là em còn trong trắng hả?
- À, chuyện này thì….
- Thì sao?
- Nó là một tai nạn hơi khó nói anh à
- Cứ nói đi, hãy nói theo cách của bạn
- Em thì chưa từng quan hệ với ai, nhưng trước kia em có đi học thổi kèn sóc-xong-phun.
- sắc-sô-phôn
- À ừ, sắc-sô-phôn. Rồi trong lúc mải mê tập không để ý, em đã ngồi lên kèn, và cái màng bị rách… Huhuhu, em đã đau đớn và khóc mất hơn mười phút đồng hồ đấy.
- Kém thế, có 10 phút thôi à?
- Để xem, anh có được lâu hơn không mà tinh tướng…
Rồi cái tin nàng có bạn trai trên thành phố chẳng hiểu sao cũng đồn về đến tận tai ông bà già của nàng ở quê. Và ông bà ấy bắt nàng phải đưa bằng được tôi về. Cũng không hiểu lí do tại sao. Có thể ông bà ấy nghe đồn là tôi quá đẹp zai, ga lăng nên tò mò muốn gặp. Hoặc cũng có thể đã quá nhiều thằng yêu con gái ông bà ấy xong rồi đều bỏ dép chạy lấy người nên lần này ông bà ấy muốn đưa về gặp cho chắc ăn. Ừ, về thì về, ngán gì…
Nói là về thì về chứ cũng phải tính toán đấy. Đường thì xa chứ có phải gần gũi gì cho cam, lại còn phải quà cáp.
Đi bằng máy bay thì không được rồi, vì khoảng cách từ nhà tôi ra sân bay gấp đôi khoảng cách từ nhà tôi về nhà nàng. Đi ô tô thì càng không, tôi say xe ghê lắm, và cũng sợ bị chửi, thậm chí bị đánh. Nhớ có lần ấy đón xe đi Quất Lâm, xe thì đông, còn mỗi cái ghế trống duy nhất thế mà tôi vừa định ngồi vào thì ọe luôn cả một đống ra ghế, còn chưa kịp với cái túi ni-lông.
Thôi, thế là toi luôn cái ghế và phải đứng suốt cả đoạn đường. Bố ai dám ngồi vào cái ghế vừa ọe ra nữa. Mà cái tôi ọe ra thì có thơm tho gì, toàn tiết canh lòng lợn với bún đậu mắm tôm để hơn ba ngày trong bụng không đi ị được, chắc chúng nó bí bích và thèm khí trời nên khi có cửa thoát ra đằng mồm là chúng kéo nhau ra tuốt.
Nhưng cũng may là tôi không đứng một mình mà có mấy anh to con xăm rồng xăm phượng đứng cùng bên cạnh mình nên trông cũng oai phong phết. Mấy anh ấy lúc đầu cũng ngồi đàng hoàng, nhưng sau khi tôi phun ra thì các anh ấy đứng dậy hết cùng với tôi, vì ghế các anh ấy ngồi ngay cạnh ghế tôi phun mà. Suốt chuyến xe ấy các anh ấy cứ hằm hằm cái mặt, mắt hình tên lửa như chực vồ lấy tôi mà ném ra cửa. Đấy, nói thế để các thím thấy, đi ô tô là không ổn.
Vậy chỉ còn xe máy thôi. Đúng, đi xe máy là chuẩn nhất. Vừa chủ động lại tiết kiệm nhiên liệu, tôi đang chạy con cúp 50 đời đầu. Các bác đừng khinh thường nó nhé, tôi mà kéo hết ga thì mấy con xe đạp chạy sau có mà ngửi khói, đừng hòng mà đuổi được.
Xong phần phương tiện đi lại. Đến phần quà cáp. Cái này cũng căng và khó đấy. Thực ra quà thì nhiều và dễ tìm nhưng cái khó ở đây là tôi muốn tìm một món quà vừa đẹp, vừa ý nghĩa và quan trọng nhất là phải rẻ. Nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm thấy, đó là cái quần bò thằng bạn tặng hôm sinh nhật. Mặc được hai lần nhưng chán vì hơi rộng, trông vẫn còn mới phết. Quả này mà tặng cho ông già nàng thì ông già sướng phải biết. Quà cho ông già đã xong, còn bà già, tí đi đường thấy gì rẻ rẻ và khuyến mại thì mua.
Đúng giờ âm đạo, à nhầm, giờ hoàng đạo, tôi yêu cầu nàng thắt dây an toàn và cho xe lăn bánh. Dây an toàn ở đây là cái dây thắt lưng của nàng. Không thắt cái đó cẩn thận đang đi đường nó bục ra, lòi cả underwear, chìa cả mông, dễ gây tai nạn giao thông.
Xe tôi vẫn chầm chậm lăn bánh trên con đường nhỏ quanh quanh, dưới những tán cây xanh xanh trong làm gió thu mát lành. Hôm nay trời đẹp thật, chúng tôi đang trên đường về thăm ông bà già mà cứ ngỡ như đang du lịch lên đỉnh Bà Nà. Nàng vòng tay ôm chặt lấy bụng tôi, cằm tựa vào vai tôi, ngực ép vào lưng tôi, mắt nàng lim dim, hơi thở gấp gáp, miệng ú ớ những câu vô nghĩa… (ấy chết, quên mất, cứ tưởng đang viết truyện bên LX, chỉ đến chỗ mắt lim dim thôi nhé, bỏ cái phần sau đó đi)…
Trong khung cảnh lãng mạn và tình như vậy thì bất kể ai, dù là công nhân hay nông dân cũng đều sẽ trở thành thi nhân. Tôi vòng tay ra sau, kiểm tra lại cái chốt trên dây an toàn của nàng, rồi khẽ hỏi nàng:
- Hôm nay trời đẹp, em nhỉ?
- Vâng, đẹp và lãng mạn quá anh à?
- Theo em, thì những yếu tố nào tạo nên một ngày đẹp trời?
- Trời phải trong xanh, có nắng, nhưng không được nóng. Có gió nhưng không được quá mạnh, nhè nhẹ thôi. Hihi, đúng không anh?
- Sai!
- Sai á, thế thì dư lào?
- “Trời đẹp chẳng bởi nắng long lanh
Chẳng bởi mây xanh gió dịu lành
Chẳng bởi lá vàng bay xào xạc
Chỉ bởi vì em đang bên anh”
Á…Á…Á – Nàng la lên thất thanh. Chẳng lẽ bài thơ của tôi khiến nàng ấn tượng và xúc động đến vậy ư?
- Sao thế em?
- Huhu, anh ơi, anh ơi…
- Sao thế?
- Cứt trâu, cứt trâu bắn hết lên áo em rồi, huhu
Trời ạ, thì ra trong khi mải mê đọc thơ cho nàng nghe, tôi không nhìn đường và cho xe phi vào giữa bãi cứt trâu to tướng trên đường. Cứt trâu mới còn nóng hổi và thơm thơm mùi cỏ non.
Thôi thì cứt trâu thì cứt trâu, an ủi nàng vài câu rồi lên xe về cho mau kẻo ông bà già ở nhà đợi lâu.
Rồi nàng cũng nín khóc và xe lại lăn bánh lon ton. Đang chạy bon bon trên con đường con con xanh ngợp cỏ non thì bỗng nghe “Kéttttt”, rồi sau đó là “Rầm”. Quay lại thì thấy một em dáng ngon như Tâm Tít đang bổ nhoài bên con xe Lead nằm chổng đít bên đường. Dừng xe, vứt người yêu đấy lao đến ngay:
- Em, em có sao không? Để anh giúp cho.
Làm là nói, à nhầm, nói là làm, tôi hì hục dựng lại con xe cho em Tâm Tít. Còn em ấy thì hình như đau quá, vẫn nhăn nhó chưa dậy được. Tôi vứt mẹ con xe Lead đấy, lao đến đỡ em dậy.
- Trời ơi, mông em chảy máu rồi kìa, để anh kiểm tra xem có sao không
- Dạ thôi, cảm ơn anh, em không sao đâu anh.
- Không được, chỗ nhạy cảm đó là không thể chủ quan, cứ kéo xuống, anh kiểm tra cho
- Dạ thôi, em không sao đâu
Thấy em ấy kiên quyết từ chối lòng tốt của mình nên tôi cũng đành chấp nhận bỏ cuộc.
Lại leo lên con cup 50 tiếp tục hành trình…
- Hihi, yêu anh lâu như thế mà hôm nay em mới biết anh rất tốt bụng và sẵn lòng giúp đỡ người bị nạn – Nàng gục vào lưng tôi và nói với giọng tự hào
- À, mình cùng là người Việt Nam mà em, thấy người bị nạn thì phải giúp đỡ chứ, đó là điều mà mọi người ai cũng có thể làm mà, có gì đâu mà em khen anh quá thế.
Đang nói chuyện thì một chiếc xe tải to lù lù phóng vù lên bụi bay mịt mù. Tôi phải giảm tốc áp sát vào lề đường. Một ông lão chừng khoảng 7 chục đang đi xe đạp đằng trước loạng quạng mất tay lái và ngã dúi vào vệ đường. Nàng thấy vậy hét lên:
- Anh ơi, xuống xem ông già có bị sao không?
- Kệ lão ấy em ạ. Ngã được thì tự dậy được. Về mau kẻo bố mẹ mong.
Tôi rú ga và cho con Cup 50 phân khối lớn lao đi vun vút với vận tốc phải xấp xỉ 20km/h. Chỗ nào con xe của tôi phóng qua là chỗ đó khói bụi mịt mù giống y như đang xem chương trình đua xe vượt sa mạc trên tivi ấy. Chỉ khác ở chỗ khói bụi ở đây không phải do tốc độ xe quá cao mà chủ yếu từ cái ống bô của tôi, khói phụt ra đen ngòm vì động cơ quá lâu không được bảo dưỡng.
Chợt nhớ là vẫn chưa mua được quà gì cho bà già của nàng nên tôi đi chầm chậm lại để ngóng xem có cửa hàng nào bán đồ không thì vào mua. Hai bên đường rất nhiều các cửa hàng và các shop quà tặng đẹp mắt nhưng vẫn chưa cái nào khiến tôi bằng lòng. Nói gì thì nói, mua quà cho mẹ vợ tương lai là phải đàng hoàng, sao có thể tùy tiện mà mua bừa, mua ẩu được chứ.
Đây rồi, đắn đo mãi cũng tìm được một shop ưng ý. Cơ sở vật chất của shop thì cũng không có gì quá nổi bật, kiến trúc được thiết kế cũng rất gần gũi và thông dụng. Đặc biệt shop này không có mái che mà tận dụng luôn mái che tự nhiên là cái tán cây xà cừ to tướng bên đường. Shop cũng không có cửa, không có bàn ghế mà chỉ có một tấm ni-lông cũ trải ngay bên lề đường với hàng hóa được đổ ra cả đống trên tấm ni-lông ấy. Người bán hàng thì ngồi xổm và tận dụng luôn cái gốc xà cừ làm ghế tựa. Hàng ở đây cũng không quá đa dạng nếu không muốn nói là đơn điệu: chỉ toàn quần xơ-lip.
Thấy khách táp xe vào thì cô em bán hàng đã đon đả chào mời:
- Quần xơ-líp đi anh ơi, hàng công ty đẹp mê ly, 10 nghìn 3 chiếc, mặc rách thì vứt đi không việc gì phải tiếc…
- Đúng giá đấy à, có giảm chút nào không?
- Anh à, 10 nghìn 3 cái mà anh vẫn còn đòi giảm thì thà em mang về đi làm từ thiện cho mấy thằng nghiện còn hơn.
Tôi cũng chẳng nói gì nữa, lúi húi lựa hàng. Rồi quay sang hỏi nàng:
- Em mặc vừa size nào?
- Hí hí, em mặc size 40.
- 40 cơ à? Cũng thuộc hàng khủng đấy nhỉ. Thế còn mẹ em? Có to bằng của em không?
- Anh muốn hỏi về cái gì ạ?
- Mông ấy?
- Dạ, của mẹ em to gấp đôi của em. Nhưng sao mua cho em lại hỏi của mẹ em?
- Bị hoang tưởng à? Ai nói mua cho em. Hai cái quần sịp của anh ở nhà bị thủng lỗ to bằng cái đít mà vẫn chưa được thay cái mới kia kìa, tiền đâu mà mua cho em.
Của nàng size 40, vậy là mẹ nàng size 80 cơ à? Ô-Mai-Nhót, khủng khiếp thật. Làm tôi tò mò muốn được diện kiến mẹ nàng từ phía sau quá.
- À mà sở thích của bố em là gì ấy nhỉ? – Tôi hỏi nàng.
- Dạ, sửa xe, cho lợn ăn, và đi cày ạ.
- Ừ, vậy chọn lấy cái quần có in hình cái lốp xe kia đi, cả cái hình máng lợn, và hình cái cày nữa. Đủ 3 cái rồi nhỉ.
- Ơ, nhưng đây là mua cho mẹ em mà, sao anh lại hỏi bố em thích gì?
- Thì quần này chủ yếu là bố em ngắm, chẳng lẽ mẹ em lại cúi xuống tự ngắm sao?
- Nhưng mà sao lại chọn mấy cái hình này?
- Thì bố em thích sửa xe, chọn cái hình lốp xe để bố em móc lốp, thích cho lợn ăn thì lấy hình cái máng lợn để bố em vét máng.
- Thế còn hình cái cày?
- Thì bố em thích đi cày, mua hình cái cày cho bố em vác.
- Hi, anh thật chu đáo quá.
- Có gì đâu em, là vì có chung sở thích thôi mà.
Mua xong quà cho mẹ nàng, tôi yên tâm hẳn, giờ cứ thẳng tiến thôi. Càng về gần quê nàng, không khí càng trong trẻo và dễ chịu. Hai bên đường là cánh đồng lúa xanh mơn mởn thẳng cánh chim bay. Những bông lúa mới trổ làm tôi liên tưởng tới nét đẹp của một thiếu nữ 16. Thứ nhất, nó rất thơm, mùi thơm quyến rũ và hấp dẫn đến kì lạ. Thứ 2, bông lúa cong cong không khác gì bờ mông căng tròn của thiếu nữ ấy. Và thứ 3, cũng là quan trọng nhất, là bên trong các hạt lúa non ấy chứa đầy sữa, chỉ cần nắn bóp nhè nhẹ là sữa bắn ra tung tóe.
Chỉ vài trăm mét nữa thôi là đến nhà nàng rồi. Cố lên tôi ơi. Con cup 50 đang gằn lên những tiếng nổ mệt nhọc như than vãn vì quãng đường xa nó vừa trải qua. Con đường vào khu nhà nàng còn nhỏ hơn nữa. Sát bên là con kênh đen đen nổi lềnh phềnh toàn rác, theo dòng nước trôi và rủ nhau chui tọt vào lỗ cống.
- Đến rồi anh ơi, dừng đây để em mở cổng
Tôi dừng xe. Chống chân, vừa là để đợi nàng mở cổng, vừa để nghỉ cho đỡ mỏi. Chợt nghe có tiếng ư ứ ư ử sau lưng. Tiếng kêu này rất giống như trong phim nhưng hình như không phải của người mà là của chó. Quay lại thì đúng thật. Hai con chó đang xếp hình, có vẻ như đang đến đoạn cao trào thì phải, cả hai con rên ư ử. Có vẻ con đực phải kiễng chân nãy giờ nên hơi mỏi, đang xoay xoay để đổi tư thế. Còn con cái chắc là ngại hoặc là chỉ biết mỗi tư thế doggy truyền thống nên không muốn thay đổi.
Đang xem hay thì một ông ở đâu lao ra đá cái bốp một phát vào giữa hai bộ phận đang sung sướng của hai con chó. Con chó đực kêu lên ăng ẳng rồi buông bạn tình của mình ra, chạy thục mạng về nhà. Con chó cái chắc vẫn đang phê nên cứ đứng ngẩn tò te. Chắc nó chưa lên đỉnh nên trong lòng thấy hụt hẫng chăng? Ông kia thì đi theo con chó đực, vừa đi vừa chửi:
- Mịa nhà mày chứ, bố mày nuôi mày, tẩm bổ cho mày để mày đi xếp hình miễn phí à? Bố đi xếp hình ở ngoài mất tiền còn mày đi cho không thế hả? về nhà biết tay ông.
Nàng nhìn tôi cười rồi giải thích:
- Ông đó là chủ của con chó đực. Chuyên cho chó đi phối giống. Nhà nào có chó cái muốn phối giống phải trả ông ấy 100k.
À, ra vậy.
Nàng nhẹ nhàng đi trước, tôi lẹ làng dắt xe theo sau. Nghe tiếng động, một người đàn ông ở trong nhà đi ra:
- Hai đứa về đấy hả? Đi đường xa có mệt không?
- Dạ, cháu chào bác. Cũng hơi mệt ạ.
- Bố em đấy! – Nàng giới thiệu
- Dạ, thế hóa ra bác là bố của em đây ạ? Tại vừa rồi đứng ở cổng cháu thấy có ông hàng xóm nhà mình đi ra, thấy giống em quá, cháu tưởng đó mới là bố của em. Hì, cháu xin lỗi ạ.
- Ờ, không sao. Thôi, hai đứa đi đường xa mệt thì đi nghỉ một lát đi rồi lát dậy ăn cơm.
Tôi đang mệt nên nghe bố nàng nói thế thì ok luôn:
- Dạ vâng ạ. Phòng bao nhiêu hả bác? Bác đưa luôn cháu điều khiển điều hòa và cho thêm chai Lavie luôn nhé.
Nàng thấy vậy liền kéo áo tôi giật giật:
- Kìa anh, đang ở nhà em cơ mà…
- Ờ, chết thật. Bệnh nghề nghiệp. Mệt quá nên đầu óc lú lẫn. May mà chưa hỏi bố có bao cao su trên phòng không đấy.
Tôi mệt và nằm thiếp đi. Đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng “quác…quác…quác…” nên giật mình tỉnh giấc luôn. Tiếng kêu vừa rồi đúng là tiếng gà rồi. Hic. Chắc là bố mẹ nàng đang giết gà để chiêu đãi mình đây. Thật là chu đáo và hiếu khách quá.
Bụng tôi đang đói cồn cào vì quãng đường dài. Nghĩ đến lát nữa được xơi thịt gà nóng hổi, ngọt lừ, béo ngậy, nhâm nhi thêm chút rượu nếp hương thì dù có chết cũng không còn gì vấn vương. Mới chỉ tưởng tượng thế thôi mà nước nhờn đã chảy ra ứa cả 2 mép, ướt nhèm nhẹp…
Tôi lò dò bước ra xem vụ thịt gà tiến hành đến đâu rồi. Có gì thì tôi giúp vặt lông luôn. Nhìn ra phía sân giếng thì thấy mẹ nàng (nhìn phát là biết ngay mẹ nàng vì quả mông to bổ chảng đúng size 80 đang chổng lên lúi húi làm cái gì đó, chắc đang vặt lông gà).
- Con chào bác ạ!
- Ừ, dậy rồi hả con. Sao ngủ ít thế?
- Dạ, con chợp mắt được tí thôi, vì cái chiếu hôi quá nên không ngủ được ạ.
- Ừ, hôi cũng phải thôi. Vì đó là giường của bà nội mà. Bà bị bệnh trĩ và bệnh đái dầm kinh niên.
- Thế bà đâu rồi ạ?
- À, bà mới mất xong, sắp được 49 ngày rồi đấy. Cái giường với cái chiếu bà nằm thì vẫn để đó, phòng khi có khách thì cho khách nằm.
Ối trời ơi! Thế mà vừa rồi mình còn nằm sấp xuống cái chiếu ấy để ngủ. Tối nay phải kiếm giường khác thôi. Nằm đó cả đêm chắc bị bà cụ đè mất.
Mà hình như tôi đã lầm, mẹ nàng không phải đang thịt gà mà đang ngồi nhặt cái đống rau cỏ gì đó dài dài, xanh xanh, bám đầy rong rêu như vừa được vớt từ dưới sông lên.
- Bác đang làm gì thế ạ?
- À, bác đang nhặt rau.
- Bác cẩn thận nhỉ, ở quê cháu mà nấu cho lợn ăn thì họ không nhặt kỹ như bác đâu, cứ băm nhỏ ra rồi nấu thôi.
- Đâu, bác nhặt để tối xào cả nhà mình ăn đấy chứ.
- Híc….. Thế ạ!
Nhìn quanh không thấy nàng và bố nàng đâu. À, ngon rồi, quả này chắc hai người đang đi chợ mua thêm rượu với lại thêm thức ăn đây. Nhưng còn vụ thịt gà, sao vẫn thấy hoang mang quá. Để thăm dò thêm xem sao.
- Nhà mình nuôi nhiều gà nhỉ bác nhỉ? – tôi hỏi và nhìn ra phía mấy con gà đang lon ton chạy trong vườn.
- Ừ, gà nuôi để lấy trứng thôi con ạ. Không phải để thịt đâu.
- Thế mà lúc nãy đi ra con cứ tưởng bác đang thịt gà cơ.
- Không, gà nó đang đẻ trứng đều, thịt tiếc lắm.
- Vâng, gà này đi bộ nhiều, thịt sẽ ngọt và chắc lắm đấy, không giống mấy cái loại gà công nghiệp bán ngoài chợ bác nhỉ.
- Bác cũng chưa ăn nên không biết con ạ!
Nói đến đó tôi chán quá nên đi ra ngõ ngóng nàng và bố nàng về. Thôi, thế là hết hi vọng thịt gà rồi. Mong là bố nàng sẽ mua nhiều đồ nhắm, thịt chó, giò chả, hoặc thịt bò cũng được…
Nhưng ông trời chẳng thương người hiền lương. Bố nàng mua về hai con cá mè gầy nhom, thêm 3 tấm đậu phụ mỏng tang.
- Bác ơi, nhà mình thường nấu cá thế nào thì hôm nay cứ thế mà nấu bác nhé. Con đang bị đau răng nên bác sĩ bảo phải kiêng cá mè ạ.
- Thế à? Vậy rán đậu lên cho con ăn nhé, con ăn đậu rán hay sốt?
- Dạ, con đang bị viêm lợi, bác sĩ bảo kiêng luôn cả đậu phụ ạ.
- Sao kiêng nhiều thế? Vậy con ăn được gì?
- Bác sĩ nói chỉ nên ăn thịt gà thôi ạ.
Nghe tôi nói thế thì bố nàng kéo mẹ nàng ra góc sân hội ý. Không biết hai ông bà ấy hội ý những gì nhưng sau một hồi thầm thì rì rầm thì thấy bố nàng trợn mắt lên như sắp nổi cáu, xong cái thấy mẹ nàng vùng vằng, phụng phịu rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng đi ra vườn. Tay mẹ nàng cầm thanh gỗ dài khoảng mét rưỡi, vừa ra tới vườn, bà liền nhằm thẳng một con trong đàn gà mà vụt. Vừa vụt vừa chửi:
- Này thì thịt gà này, chết mẹ mày đi này!
Con gà bị tấn công bất ngờ nằm giãy đành đạch giữa vườn.
Vậy là yên tâm rồi. Ung dung đợi tí nữa có thịt gà chén thôi.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thân mật và ấm cúng. Bố nàng trông hom hem mà tửu lượng khá thật. Vừa vào bữa chưa kịp ăn gì ông ấy đã làm vài chén hoa hồng. Tôi cứ định gắp thịt gà thì ông ấy lại cầm chén lên:
- Nào, bác cháu ta uống nào. Chổng đít nhé!
Lúc đầu tôi cũng chưa hiểu chổng đít là cái gì, sau mới biết nghĩa là trăm phần trăm. Khi uống phải dốc một hơi cho đít cái chén chổng lên. Cùng là chổng đít nhưng có cái chổng đít thì rất thích, còn cái trò chổng đít này sợ thật.
Làm vài chén rồi mà chưa được miếng thịt gà nào, tôi bắt đầu thấy phê phê và sốt ruột. Đang định gắp miếng thì mẹ nàng quẳng luôn cái cẳng gà vào bát tôi rồi nói:
- Vừa uống vừa ăn đi con. Ăn gì bổ nấy con ạ. Ăn chân cho nó khỏe chân, cho nó cứng cáp.
Mịa, mình đã kêu đau răng rồi mà còn cố tình gắp chân gà cho mình.
- Có thật là ăn gì bổ nấy không bác?
- Thật chứ.
- Vâng, vậy con xin mời bác miếng phao câu này. Còn bác trai, con xin nhường bác hai cái hòn dái gà. Ăn gì bổ nấy bác ạ.
Hai ông bà có vẻ rất hài lòng vì thằng con rể tương lai rất khéo léo và biết cách ứng xử. Cũng đéo hiểu bà ấy nghĩ gì mà vẫn nhai ngấu nghiến cái phao câu ấy được. Đít to thế rồi mà còn ăn phao câu để cho nó thành size 100 à. Còn ông bố nàng cũng thế. Người đã hom hem như con mèo hen rồi lại cứ nốc rượu tì tì, có ăn hai hòn dái gà chứ cho dù ăn cả thùng dái dê thì cũng không đủ sức đỡ nổi cái mông size 80 kia đâu.
Làm thêm vài chén nữa. Đầu óc cũng quay quay rồi. Lúc ấy bố nàng mới dặn dò.
- Con yêu con gái bác thì phải hiểu và chiều chuộng nó tí con nhé. Trông nó lớn và các bộ phận phát triển đẫy đà vậy thôi nhưng tính tình vẫn còn trẻ con lắm.
- Dạ vâng. Cái đó con biết ạ. Bác khỏi phải nói ạ. Em nhà mình tuy còn trẻ con nhưng chuyện người lớn là em ấy cũng biết hết đấy ạ.
- Cái gì? Chúng mày đã làm chuyện người lớn rồi hả?
- Dạ không, bác hiểu lầm rồi. Con nói chuyện người lớn tức là em nhà mình biết cách cư xử như người lớn, là chững chạc ấy ạ.
- Ừ, thế thì được. Bác tưởng chúng mày đã làm chuyện người lớn là hỏng đấy. Không được giống như hai bác ngày xưa. Nhớ chưa!
- Dạ, con nhớ rồi ạ. À quên. Con có mua biếu bác trai cái quần bò Playboy cao bồi miền tây đây ạ. Bác mặc quần này đi chăn bò thì rất hợp. Bác vào thử luôn đi.
Đúng là già nhưng thấy quà vẫn ham. Ông già nàng tí tởn vào trong nhà thử quần rồi lại đi ra cho mọi người ngắm. Quần thì rất vừa và đẹp nhưng mỗi tội là vừa đi hai tay ông già vừa phải giữ quần. Bỏ ra là tụt luôn.
- Còn đây là quà của con tặng bác gái – Tôi vừa nói vừa lấy 3 cái quần sơ-líp ra đưa cho bác.
- Ôi! Bác cảm ơn. Sao con biết size của bác mà chọn?
- Dạ, con cũng cứ lấy cỡ to nhất thôi ạ. Bác vào thử đi rồi ra đây cho mọi người ngắm xem có đẹp không.
- À thôi. Để lát nữa bác thử sau.
Lúc này, rượu đã ngấm, tôi thấy mệt và mắt díp lại vì buồn ngủ. Chắc là bố nàng cũng thế. Tôi mới xin phép đi ngủ.
- Dạ, con say rượu nên buồn ngủ quá. Con xin phép đi ngủ trước ạ. Nhưng mà, hai bác bố trí cho con chỗ ngủ khác được không? Cái giường của bà nội hôi quá. Con không nằm được.
- Nhưng nhà chỉ còn hai giường thôi, một giường của hai bác, với một giường của em nó.
- Dạ, vậy con tính thế này. Bác trai và em sẽ nằm giường ngoài, còn giường trong là của con với bác gái.
- WTF?
- Ôi thôi chết, con nhầm, rượu vào lung tung hết cả. Ý con là, con với bác trai nằm giường ngoài, còn giường trong là em với bác gái. Thế thôi, con vào ngủ trước đây…
Rượu nếp quê càng uống càng phê. Phê quá nên vào đến giường là tôi lăn ra ngáy ụt ịt.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy tôi và nàng đang đi dạo trên một cánh đồng cỏ bao la. Xa xa là mấy con bò nhởn nhơ gặm cỏ. Thấy chúng tôi, mấy con bò rống lên những tiếng kêu ò ò ò đầy ghen tỵ . Rồi trời bất ngờ đổ mưa. Tôi và nàng vội vã trú vào dưới một gốc cây to. Nước mưa chảy ướt hết tóc nàng, chảy xuống vai, rồi xuống ngực, rồi xuống bụng, rồi xuống rốn, rồi xuống một số chỗ khác nữa.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mưa đọng trên cổ nàng, rồi mơn man xoa xuống ngực nàng, xuống bụng, xuống rốn nàng, và xuống cả dưới rốn nữa. Đôi bàn tay ướt nhèm vì nước mưa nhưng tôi vẫn không hề ngại ngần, vẫn muốn tiếp tục lau. Đang hăm hở định lau nốt chỗ quan trọng nhất thì “khực”. Có cái gì vương vướng ở tay tôi. Cái quái gì mà lại vướng nhỉ. Bình thường của nàng mượt mà và êm tay lắm mà.
Dù là trong giấc mơ thì tôi vẫn nhớ là nàng không hề có cái này. Cái này lạ lắm. Tôi xoa xoa nắn nắn cái vật lạ đó một vòng, thấy nó hình trụ, dài dài, cong cong, mềm mềm, cứng cứng. Phía trên đầu lại hơi phình ra rồi lại thu nhỏ vào. Đưa tay xuống thấp hơn tôi chạm phải đám rễ xum xuê và lại có hai quả mọc lủng lẳng phía dưới. Cái quái gì thế nhỉ. Sao nó cứ giông giống cái tờ-rym của tôi vậy.
Nhưng chắc chắn không phải của tôi. Của tôi ở bên này cơ mà, và của tôi to hơn cái này nhiều. Nhưng cũng không thể là của nàng. À, đúng rồi, nàng đang ngủ với mẹ nàng cơ mà. Thế thì tôi đang ngủ với ai?
- Ô-Mai-Gấc! Oát-Dờ-Phắc!
Tôi vùng tỉnh dậy vì đã hiểu điều gì vừa xảy ra. Trời ơi, sao tôi lại bệnh hoạn thế này. Dưới ánh sáng mờ mờ từ bóng đèn ngoài sân rọi vào qua ô cửa. Tôi thấy bố nàng nằm lõa lồ trên giường không một mảnh vải che thân. À, không phải, có, có một mảnh vải che thân, đó là cái quần sịp. Nhưng nó đã bị tôi tụt xuống quá bẹn, chìa cả gần một nửa mông trắng hếu. Cái vật lạ của bố nàng thì vẫn đang ngỏng lên như đang chờ đợi và mời gọi sau khi được bàn tay của tôi chăm sóc, xoa xoa, nắn nắn.
Tôi nhớ lại giấc mơ ngọt ngào của tôi với nàng trên cánh đồng cỏ với mấy con bò vừa xong. Đúng rồi. Tiếng bò rống thì chắc chắn là tiếng bố nàng ngủ ngáy. Trong giấc mơ tôi nhớ là có lấy tay lau nước mưa cho nàng. Xòe bàn tay ra thì vẫn thấy ướt nhèm, đúng là ướt thật. Nhưng chắc không phải nước mưa, vì trời đâu có mưa. Mà mưa thì cũng đâu có hắt vào nhà được.
Vậy thì là nước gì? Chẳng lẽ tôi đã làm cho bố nàng xuất ra? Không phải, xuất làm sao mà ra nhiều thế này được, có mà là khủng long à. Với lại xuất xong thì cái đó phải xìu xuống chứ làm sao vẫn ngóc lên hiên ngang thế kia được. Vậy thì đúng là nước đái rồi. Chắc là bệnh di truyền, bà nội cũng bị đái dầm kinh niên mà.
Tôi đưa tay lên mũi ngửi. Đúng là nước đái thật, khai khai mằn mặn, còn pha thêm chút hương của rượu nếp quê nữa. Mịa, uống cho lắm vào, chổng đít cho lắm vào rồi giờ nhìn như là cái thằng vừa bị hiếp dâm thông ass thế này đây.
Tôi nhìn kỹ lại xem ông ấy tỉnh chưa, hi vọng là ông ấy không biết tôi vừa check hàng của ông ấy. May quá, ông ấy vẫn đang ngáy khò khò, mắt thì nửa nhắm nửa mở toàn lòng trắng, mồm há hốc thở phì phò, nước dãi chảy ròng ròng.
Tôi tỉnh ngủ hẳn, vẫn ngồi trên giường. Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra mà rùng mình. Với cái điện thoại xem đồng hồ. 3h sáng rồi. Ngửi cái mùi nước đái nồng nặc bên cạnh làm tôi lại thấy buồn đái. Hay là đái mẹ nó luôn ra giường này đi nhỉ, đằng nào thì bố nàng cũng đã đái ra rồi. Nhưng mà nhớ đang đái chẳng may nước đái bắn vào mặt ông ấy, ông ấy tỉnh giấc thì toi. Thôi, chịu khó ra vườn đái vậy.
Tôi mở cửa và nhè nhẹ lẻn ra ngoài vườn. Hic. Sương xuống lạnh buốt tờ rym. Đang tận hưởng mùi thơm nồng nàn của rượu nếp quê bốc lên từ dòng nước đái đang tuôn ra xối xả từ vòi thoát nước thì bỗng nghe tiếng loạt soạt sau lưng, rồi tiếng gì như tiếng bước chân rón rén đâu đây.
Nhanh như cắt, tôi nhét tờ rym vào trong quần (dù nó vẫn đang xả nước) và luồn vào nấp sau gốc cây cam to tướng và rậm rạp bên cạnh. Tim tôi đập thình thịch, không biết điều gì sắp xảy ra. Có hai khả năng. Thứ nhất, đó là tiếng bước chân của trộm. Nhà nàng nghèo rớt cả sơ-líp thì có cái quái gì để trộm nó lấy nhỉ? À, có thể nó thấy con cup 50 của mình mới phi về chiều nay nên rình mò. Con cup ấy giờ mà mang đi cầm đồ cũng phải được hơn 5 lít.
Khả năng thứ hai là có người rình trộm mình đái để ngắm hàng mình. Chắc không phải bố nàng rồi, vì ông ấy đang ngủ say như chết. Chỉ còn mẹ nàng và nàng. Nàng thì không phải, việc gì phải nhìn lén. Gặm cỏ, ngậm bi, đá cột, thổi kèn, nàng đều được thực hành cả rồi, không có lý gì phải nhìn trộm mình đái. Vậy nếu có thì chỉ là mẹ nàng.
Nhưng tôi nghiêng về khả năng ăn trộm nhiều hơn. Vì lúc chiều mẹ nàng nhặt rau, tôi có tranh thủ đứng hẳn lên phía trước để soi hàng của mẹ nàng. Bà biết tôi đang bị tôi soi hàng nên đã ý tứ kéo cái cổ áo cao lên và quay đi hướng khác, không muốn cho tôi nhìn. Do đó, có thể khẳng định, bà ấy không hề có tà dâm với tôi.
Vậy chắc chắn là trộm rồi. Tôi hồi hộp nép sát vào gốc cam và chăm chú quan sát. Tiếng bước chân ngày càng gần. Một bóng áo trắng chầm chậm tiến ra vườn, cách chỗ tôi đứng chừng 4m. Dưới ánh sáng vàng vàng mờ mờ của cái bóng đèn hắt ra, tôi không nhìn rõ mặt tên trộm này. Nó định ăn trộm cái gì đây nhỉ? Xe tôi có để ở vườn đâu.
Tên trộm đứng im một tí rồi bất ngờ tụt quần xuống ngồi ỉa. Ôi trời, hóa ra tên trộm này không vào ăn trộm mà vào ỉa trộm. Thực ra, khoảng cách hơi xa nên tôi không chắc có phải tên này đang ỉa trộm hay không, nhưng thấy mùi cứt thối thối nên tôi đoán là nó đang ỉa. Có cái gì trông quen lắm. Đúng rồi, cái mông, cái mông quen lắm. Hình như đã thấy ở đâu đó. Size 80. đúng rồi, là mông của mẹ nàng. Kia nữa, cái quần lót có hình cái máng lợn. Ôi, nhắc đến máng lợn, ước gì mình đủ can đảm để lao ra mà vét luôn cái máng ấy.
Tôi cứ đứng đó chăm chú xem mẹ nàng ỉa. Sao bà ấy không vào nhà cầu mà ỉa nhỉ, lại ỉa ngoài vườn? Có thể bà ấy sợ ma chăng, vì nhà cầu nằm ở mãi góc vườn, lại tối om. Hoặc là ỉa ở đây thoáng mát hơn. Mẹ nàng ỉa lâu quá. Mình đứng xem mà muỗi đốt sưng cả chân. Lúc đầu xem thì cũng thích nhưng cứ xem đi xem lại mỗi cảnh đấy, không chuyển cảnh gì khác nên được tí cũng chán. Chắc lâu quá không được ăn thịt gà, nay vớ bữa thì ăn nhiệt tình nên mới phải đi ỉa đêm thế này.
Khoảng 15p sau thì mẹ nàng đứng dậy. Lấy cục đất dưới vườn chùi chùi vài cái vào đít rồi kéo quần đi vào. May quá. Tí nữa thì ngủ gật. Buồn ngủ quá.
Đợi mẹ nàng vào nhà xong, tôi cũng lẻn vào nhà, leo lên giường đánh một mạch.
Sáng ra, đang ngủ ngon thì nghe tiếng quát tháo ầm ĩ bên ngoài. Mịa, đứa nào sáng ra đã to mồm làm ông tỉnh cả giấc. Ngó đầu ra ngoài cửa sổ, thì ra bố nàng đang chửi:
- Mẹ kiếp, chó với má, có lớn mà không có khôn, ỉa ngoài đường ngoài chợ không ỉa, cứ ỉa bừa bãi ra sân ra vườn thế này. Ông bực mình ông thịt đãi khách luôn bây giờ chứ lị.
Tôi ngủ dậy, đi giặt chiếu xong rồi tôi xin phép về. Bố mẹ nàng thì vẫn níu kéo:
- Ở lại đây chơi thêm chút nữa đi con, chả mấy khi về nhà 2 bác chơi. Ở đây, trưa bác nấu cháo gà, ăn xong rồi hãy về.
Tôi nghe vậy thì mắt sáng lên.
- Dạ, bác lại thịt gà để nấu cháo nữa ạ? Dạ vâng, thế thì cháu sẽ ở lại.
- Không…không. Thịt đâu mà thịt. Là xương gà tối qua ăn thừa, bác gom lại tí nữa nấu cháo thôi.
- Dạ. thế ạ. Nhưng mà tiếc quá. Cháu lại có việc đột xuất phải về luôn rồi. Thôi để dịp khác bác nhé.
Chúng tôi lại leo lên chiếc cup 50 cằn cỗi, oằn mình lăn bánh trên con đường trở lại thành phố. Mặt trời đang chiếu chói chang, gió thổi ngược chiều ù ù và bụi thì mịt mù. Thế mà trong cái điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt như thế. Tôi vẫn nhớ đến một đoạn thơ rất hay, mỗi tội éo biết là của ai sáng tác nữa. Xin đọc lại như sau:
“Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược cả lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du vô đi vô định cánh chim trời”
Chuẩn quá. Lãng du đi vô định cánh chim trời. Đúng là tôi chưa biết cuộc tình của tôi và nàng sẽ đi về đâu. Đi về đâu khi mà dưới đít hai đứa giờ chỉ là con cup 50 đời đầu bán không ai mua, cầm đồ không ai nhận, cho thì phải năn nỉ người ta mới lấy. Khi mà nàng vẫn là sinh viên năm cuối chưa biết khi nào sẽ được ra trường. Còn tôi, vẫn là sinh viên năm thứ 6 hệ trung cấp.
Nàng thì vẫn vô tư, líu lo bên tai tôi.
- Anh à, anh đã về nhà em rồi, tức là em đã chính thức giới thiệu với gia đình và tổ tiên rằng anh là người yêu em rồi. Anh không được bỏ em đâu đấy.
- Bỏ sao được chứ. Anh đã trao hết cả sự trong trắng, cả đời con trai quý giá cho em rồi, giờ anh làm sao dám bỏ em được.
- Thế tức là em là người đàn bà đầu tiên của anh sao?
- Đương nhiên, anh tưởng em phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Lần đầu tiên mình xếp hình, em không thấy anh kêu “Á” một tiếng lúc anh cho vào đấy à. Đó chính là lúc anh dâng hiến đời trai cho em đấy.
- Ừ, em biết rồi. Vậy em sẽ cố gắng vì tình yêu của chúng mình, anh cũng thế nhé, phải cố gắng hết sức vì hạnh phúc và tương lai của hai đứa.
- Chém gió thì hay lắm. Nhưng anh muốn biết cụ thể, em sẽ cố gắng như thế nào?
- Thì em sẽ cố gắng chăm chỉ học hành để mấy môn thi lại sắp tới đạt kết quả cao. Rồi sẽ cố gắng học lại để trả nợ mấy môn bị trượt. Mục tiêu phấn đấu là sẽ ra trường chậm một năm, cùng lắm là 2 năm. Thế được chưa?
- Ừ, hi vọng thế.
- Thế còn anh? Anh sẽ cố gắng gì nào? Nói em nghe xem.
- Thì anh cũng hứa sẽ hoàn thành năm thứ 6 của hệ trung cấp một cách xuất sắc.
- Gì nữa, tính xa hơn nữa đi.
- Thì sau khi hai đứa mình cưới nhau, anh sẽ lên kế hoạch mua nhà, mua ô-tô.
- Anh không nói phét chứ?
- Không, phét sao được. Anh đã lên kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ và kỹ lưỡng rồi.
- Thật á? Có thể cho em biết sơ qua kế hoạch của anh được không?
- Ừ thì cũng không có gì phức tạp lắm. Mua nhà thì anh định sẽ xin tiền bố, còn mua xe sẽ xin tiền mẹ.
- Ôi, người yêu của em thật tuyệt vời! Đúng là em đã không chọn nhầm người. Anh quả là người đàn ông biết lo lắng, biết tính toán, biết cố gắng cho tương lai. Thưởng cho anh yêu cái hôn này. Chụt!! Chụt!!
- Thôi, khiếp quá. Hôn gì mà toàn mùi thịt gà với nước mắm thế. Từ tối hôm qua đến giờ chưa đánh răng à?
- Chưa, tối hôm qua ăn no quá, lên giường định nằm nghỉ tí rồi lại ngủ quên luôn. Sáng thì dậy muộn quá vội đi không kịp đánh.
- Tởm thế, đây, còn cái kẹo cool air hôm qua đang nhai dở đây. Giờ nhai tiếp đi cho đỡ thối mồm.
- Em tưởng hôm qua anh vứt rồi mà.
- Vứt gì mà vứt, nhai vẫn còn ngọt mà, gói lại lúc nào rảnh thì nhai, vứt phí lắm.
- Hi, em thấy anh là người đàn ông chu đáo thật. Còn anh, anh thấy em thế nào?
- Em hả? Anh thấy em là cô gái toàn diện và đoan trang.
- Thật sao?
- Thật mà. Sáng thấy em diện, trưa thấy em diện, tối cũng thấy em diện. Thế không phải là toàn diện thì là cái gì.
- Hi, thế còn đoan trang?
- Đoan trang à? Trang ở đây là trang phục, đoan là cực đoan. Nhiều khi trang phục của em mặc hở hang đến mức cực đoan. Nói tóm lại, em là cô gái hay ăn diện nhưng trang phục rất cực đoan.
Nói xong thấy nàng im im, chắc giận rồi. Tưởng giận lâu, ai ngờ được tí lại tiếp tục:
- Anh ơi, tí nữa lên mình đi ăn KFC anh nhé.
- Ăn cái đó làm gì em. Mới hôm qua về nhà ăn gà tươi no nê rồi không chán hay sao mà giờ lên lại muốn ăn KFC. Mấy cái đó toàn gà chết, thịt để lâu ngày, ăn nhạt nhẽo lắm em ạ. Ăn làm cái gì. Đau bụng đấy.
- Thế chiều mình đi công viên nước chơi đi.
- Trời, sao phải đi công viên nước. Bẩn và mất vệ sinh lắm em ơi. Nhìn nước trong xanh thì tưởng là sạch chứ nhiều đứa vừa bơi vừa đái luôn vào đấy, tắm xong về bị ghẻ ngay. Để hôm nào anh đưa em ra cái ao gần bãi rác chỗ mình ấy cho em bơi và chơi thoải mái, nước ở đấy cũng xanh lắm. Vừa tắm lại vừa mò được ốc nữa.
- Hic. Em muốn anh đưa đi đâu anh cũng từ chối là sao?
- Không phải từ chối, là muốn tốt cho sức khỏe của em thôi.
- Vậy hôm nào đi xem phim 3D nhé?
- Xem phim 3D hại mắt lắm. Lại ồn ào. Hôm nào về phòng anh, 2 đứa mình xem phim 3X, vừa yên tĩnh, lại có thể thực hành theo. Chả sướng hơn à.
- Ừ, vậy cũng được. Mà mai là sinh nhật em đấy. Anh chuẩn bị tinh thần và vật chất chưa đấy?
- Cứ yên tâm. Đâu sẽ có đó. Thịt chó sẽ có mắm tôm. Em không biết anh là chuyên gia chọn và mua quà à…
Vậy là cái ngày bách nhật, à nhầm, cái ngày sinh nhật quái quỷ của nàng, sau bao ngày trốn tránh, cuối cùng cũng đã đến.
Đêm qua cày đế chế tới 4h sáng mới ngủ vậy mà mới chợp mắt được tí nàng đã gọi điện nhắc nhở, chắc sợ mình quên hay sao ấy.
- Anh yêu à, dậy chưa đấy?
- Ừ, đang chuẩn bị gần sắp dậy rồi.
- Làm gì mà dậy muộn thế?
- Thì đêm qua cứ mải lo chuẩn bị quà sinh nhật cho em, rồi lên kế hoạch tổ chức sinh nhật nữa. Lúc giật mình nhìn đồng hồ đã 4h sáng rồi.
- Ôi, thương anh quá!
- Có gì đâu. Anh làm tất cả chỉ vì muốn em yêu thật hạnh phúc và bất ngờ trong ngày sinh nhật lần thứ 18 này thôi mà.
- Sinh nhật thứ 18 của em cách đây 3 năm rồi anh ạ. Năm nay em 21 rồi. Lại nhầm với con nào hả?
- Không, nhầm sao được, ý anh là, dù em 21 mà trông vẫn trẻ trung đáng yêu như gái 18 ấy.
- Vậy nói xem kế hoạch tổ chức của anh như thế nào?
- Ờ thì 8h tối anh đón em, hai đứa sẽ mua một cái bánh mì trứng ăn lót dạ. Rồi anh đưa em qua vườn thú xem khỉ. Xem chán rồi mình ra bụi tre ở hồ Ha-le để hai đứa tỉ tê, rồi cuối cùng là về phòng anh xem phim 3D, à không, phim 3X. Hi vọng là em sẽ thích.
- Thế không có màn tặng quà à?
- Có chứ, sao mà thoát được.
- Thôi được, biết thế. Đúng 8h có mặt ở bãi rác nhé. Đến muộn một phút là chim cút.
Tôi là một thằng giờ giấc luôn chính xác thế nên đúng 8h tôi đã có mặt ở bãi rác. Còn nàng thì mãi vẫn chưa thấy vác xác tới. Bãi rác hôm nay mùi thối hơn mọi hôm, nhìn xơ xác và có chút gì đó buồn man mác. Chắc lúc chiều vừa bị mấy bà đồng nát bới tung tóe.
Đã hơn 8h kém rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu.
Cái bãi rác này cũng phức tạp lắm. Là nơi cave hay le ve để bắt khách. Cũng là nơi gái trai chui rúc vào tâm sự vì nó kín đáo lại hôi thối, ít người lui tới.
Thế mới có câu chuyện vui là có một đôi yêu nhau chui vào sau bãi rác hàn huyên. Chả biết hàn huyên cái gì nhưng chỉ nghe thấy tiếng dây lưng kêu leng keng, tiếng quần áo loạt xoạt. Rồi bỗng cô gái kêu thất thanh vì bị một con rắn hổ mang bành to đoành đớp vào mông. Chàng trai sợ quá bế cô gái chạy vào trong làng nhờ cứu.
Thầy lang hỏi rắn nó cắn vào đâu thì chàng trai mới cởi quần cô gái ra và chỉ vào mông. Nếu chuyện chỉ có thế thì chẳng có gì để nói, chỉ có một điều lạ đó là cô gái bị con rắn ngoạm một miếng rất sâu vào mông nhưng cái quần bò cô ấy mặc thì vẫn nguyên vẹn, không một vết sờn rách nào ở chỗ bị rắn cắn cả. Thế mới thấy vải bò tốt thật, rắn cắn toe toét ở mông nhưng đừng hòng làm rách được quần.
Nàng vẫn chưa tới. Thấy tôi ngơ ngơ một mình bên bãi rác, một em hàng xuất hiện và chào mời.
- Anh zai ơi, đợi ai thế? Đi với em không?
- Đi đâu hả em?
- Hi, đi đâu còn lâu mới nói.
- Ơ, cái con điên này, tự nhiên rủ tao đi chơi, tao hỏi đi đâu thì lại bảo còn lâu mới nói.
- Anh zai biết rồi còn hỏi.
- Thôi được, cat-xê thế nào?
- Dạ, anh zai đi nhanh hay chậm?
- Đi chậm thôi, nhanh chóng mặt lắm.
- Chậm là 500k, nhanh là 200k.
- Có khuyến mại gì không?
- Dạ, dùng 10 tặng thêm 1 ạ.
- Thôi, đùa em tí thôi, em đi kiếm khách đi, đứng đây làm gì cho mất thì giờ. Anh bị liệt dương từ nhỏ rồi.
- Anh yên tâm, liệt dương gặp em cũng sẽ hết. Trong xóm có mấy ông già bị liệt dương đó, gặp em xong, em chữa cho thành liệt giường luôn.
- Sao liệt dương lại chữa thành liệt giường?
- Thì tự nhiên khỏi liệt dương, thích quá làm nhiều liên tục, mất sức, xong ốm liệt giường.
Đang chém gió với em cave thì thấy nàng đi từ ngõ ra. Tôi phi xe đến chỗ nàng bỏ mặc em cave đang tiếc ngẩn ngơ vì mất khách sộp.
Rồi tôi và nàng vi vu trên con cup 50 huyền thoại lượn đi lượn lại. Theo đúng kế hoạch, tôi mua một bánh mì trứng để hai đứa ăn tối, rồi đưa nàng vào công viên xem khỉ. Cũng có lác đác vài đôi giống chúng tôi vào công viên xem khỉ. Nói thật là xem khỉ thì ít mà làm trò khỉ thì nhiều. Sau khi làm chán chê các trò khỉ, tôi mới ghé tai nàng thủ thỉ:
- Em ơi, về phòng anh xem phim đi. Phim 3X đảm bảo xem rất thích.
- Sớm thế anh, nay là sinh nhật em mà. Khu mình vừa khai trương một quán cà-phê ca nhạc. Đến đó anh hát tặng em một bài nhé?
- Mới khai trương à? có khuyến mại giảm giá không?
- Chắc là có.
- Ừ, vậy thì đi luôn.
Chà! quán mới khai trương có khác, cờ hoa khẩu hiệu tưng bừng. Đông khách quá. Toàn xe sang, lại có phân khu hẳn hoi. Bên phải là dành cho xe ô tô. Bên trái là cho xe máy xịn như SH, PS, Liberty… Mãi tít đằng xa là bãi dành cho xe số. Nhìn mãi không thấy cái khu vực nào dành cho con cup 50 của mình nên tôi phi luôn xe vào bãi dành cho SH. Thấy tôi lao xe vào, mấy anh bảo vệ lao ra:
- Hết chỗ đỗ rồi anh ơi, hết chỗ rồi.
- Hết đâu mà hết
Nói rồi tôi phi thẳng con cup 50 của tôi vào giữa khe 2 con SH trắng tinh to uỳnh. May mà xe nhỏ nên phi vào lọt. Nhìn 2 anh SH trắng toát oai phong đang đứng bảo vệ cho con cup 50 đen đen bẩn bẩn của mình tôi thấy cũng yên tâm. Nhưng biết đâu được đấy, giữa cái chốn phồn hoa âm hộ, à nhầm, phồn hoa đô hội này thì chẳng tin thằng nào được cả.
Nghĩ vậy nên tôi quay lại ấn khóa càng, giật khóa từ, mở cốp lấy khóa dây khóa luôn bánh sau cho ăn chắc. Xong yên tâm dắt tay nàng ung dung vào quán.
Thấy khách vip, mấy em tiếp tân đon đả mời chào.
- Dạ, mời anh chị vào ạ!
- Em ơi, cửa hàng mới khai trương, có khuyến mại gì không thế?
- Dạ, khách lên hát 2 bài được khuyến mại thêm 1 bài ạ.
- Thế còn đồ uống, không có khuyến mại gì à?
- Dạ có anh ạ. Trong tuần đầu khai trương, quý khách đến quán nếu dắt theo ông bà, cha mẹ hoặc con cái cháu chắt thì cha mẹ, ông bà, con cái, cháu chắt sẽ được miễn hoàn toàn đồ uống ạ.
- Trời, hấp dẫn vậy à, thế thì ngon.
- Dạ, nhưng chương trình này chỉ áp dụng cho từng đối tượng khách riêng thôi anh ạ.
- Cụ thể là sao em?
- Dạ, nếu khách trên 80 tuổi đến quán mà dắt theo cha mẹ hoặc ông bà thì cha mẹ và ông bà sẽ được miễn đồ uống ạ. Cũng tương tự như thế, nếu khách dưới 14 tuổi mà dắt theo con cái cháu chắt thì cũng sẽ được miễn ạ.
- Tiên sư bố nhà đứa nào nghĩ ra cái trò khuyến mại này. 80 tuổi rồi thì có mà bốc mộ ông bà bố mẹ lên mà mang đến quán à.
Thấy tôi có vẻ hơi bực bội vì không được khuyến mại, nàng vội kéo tôi vào trong quán luôn:
- Thôi mà anh, hôm nay sinh nhật em, bỏ qua đi.
Nàng chọn một bàn khá gần sân khấu để tí nữa tôi lên biểu diễn cho gần. Lại một em nhân viên khác đon đả chào mời:
- Dạ, anh chị uống gì ạ?
- Cho chị sinh tố dưa chuột đi
- Thế còn anh, anh dùng gì ạ?
- Em có nước rau má không?
- Dạ?
- Không nghe rõ à? Nước rau má, uống cho hạ hỏa. Mà nhớ là phải rau má nhập khẩu từ Thanh Hóa đấy nhé. Đang bực mình đây. Tưởng có khuyến mại, hóa ra bị lừa.
Con bé tiếp viên lại nhỏ nhẹ:
- Dạ, thế anh chị có dùng thêm hạt gì không ạ? Quán em có hạt dưa, hạt bí đấy ạ!
- Hạt dưa thì anh không ưa, hạt bí thì ruột được mỗi một tí, ăn rất lãng phí. Quán em có hạt mít không?
- Dạ?
- Hạt mít ấy. Anh thích ăn hạt mít, vừa dễ bóc lại to, ăn nhanh no. Có không?
- Dạ không anh ạ.
Tôi chán hẳn và không thèm nói gì nữa, với tay lấy tờ giấy đăng ký bài hát rồi đưa cho thằng MC.
Đang nhâm nhi ly sinh tố rau má không đá không đường, gật gù theo tiếng nhạc du dương thì một hót-boi hùng dũng tiến lại phía bàn tôi đang ngồi.
Hót boi này cao khoảng mét rưỡi, đầu hói bổ ngôi giữa. Hai con mắt thì hình như mâu thuẫn với nhau hay sao ý mà không khi nào chịu nhìn về một hướng. Khi mắt trái nhìn sang bên phải thì mắt phải nhìn sang bên trái, và ngược lại.
Thế nên khi anh ấy tiến lại bàn của hai chúng tôi thì tôi cũng không biết là anh ấy đang muốn bắt chuyện với tôi hay với nàng vì tôi thấy một mắt anh ấy nhìn tôi căm hờn còn mắt kia đang nhìn nàng đắm đuối.
Nàng có vẻ cũng ngạc nhiên không kém khi thấy hót boi ấy tiến lại. Cả hai chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã tuôn ra một tràng:
- Ôi, Quỳnh Anh, lâu lắm không gặp, dạo này em to và đẹp ra nhiều quá, em khác xưa nhiều quá.
- Dạ, hình như anh nhầm rồi ạ, em không phải Quỳnh Anh ạ. – Nàng lịch sự trả lời.
- Trời ạ. Em không chỉ thay đổi về hình thức bên ngoài mà đến cả cái tên cũng đổi thay luôn.
Tôi há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ thằng này uống nhiều quá nên nhìn gà hóa chó chăng? Nhưng trông hắn cũng không có vẻ là có ý đồ xấu nên tôi cũng cứ để xem nó muốn gì. Còn nàng thì vẫn chưa hết vẻ bối rối.
- Em đúng là Quỳnh Anh rồi mà, sao nhầm được. Cái hồi em thi Việt Nam Gót Té Lìn, hát 5 thứ tiếng ấy, anh nhắn tin vote cho em mất mấy cái sim khuyến mại đấy.
- Ơ hơ, anh… có lẽ anh say quá nên nhầm rồi ạ…
- Nhầm sao được chứ, em là Quỳnh Anh, con cô Tếch, đúng không?
- Gì? Gì mà Kotex với Diana ở đây vậy trời?
- Không, ý anh là, em là con của cô Tếch, là vợ của chú Kim, trước có đi buôn dầu ăn Neptune với anh ý.
Đến lúc này thì nàng có vẻ đã nản hẳn nên cũng chẳng buồn tranh cãi với hắn, để mặc hắn nói:
- Anh đã nhìn kỹ em từ lúc em vào quán rồi, sao mà nhầm được, vòng 1, vòng 2, vòng 3, không lẫn đi đâu được, dù có to ra bao nhiêu thì anh vẫn nhận ra mà.
- Vâng, thế anh là? – Nàng vừa cười vừa hỏi hắn.
- Trời, không nhận ra anh cơ à? Anh là Phắc, con bác Kiu, nhà ở xóm liều.
Thấy nàng đang đùa hắn, tôi cũng hùa theo cho vui:
- Vậy giờ anh Phắc đang làm gì ạ?
- À, mình đang làm đang làm cho Tổng Tập đoàn Công ty Trách Nhiệm Hữu hạn Cổ phần Joint Stock Company Li-mít-tịt.
- Anh làm bảo vệ ở đó à?
- Không, không phải.
- Vậy chắc là lao công rồi?
- Không hề, mình là trưởng phó phòng, chuyên kinh doanh điện thoại Hắt Ca Phân.
- À, thế mà nãy giờ em tưởng con iphone anh đang dùng là hàng xịn, hóa ra là của Hắt Ca Phân à?
- Không, của anh là iphone xịn mà, 2 sim 2 sóng online, không tin anh tháo nắp, mở pin cho em kiểm tra luôn này.
- Thôi đi, đậu má mày chứ, biến đi cho bố mày đỡ ngứa mắt. Đứng đây mà nổ à? Bố mày nhịn mày nãy giờ rồi đấy. Mày tưởng mày bán điện thoại Hắt Ca Phân là to à? Mày có muốn tao hắt ca phân vào mặt mày không? Cút.
Thấy tôi nổi cáu, hót boi lủi thủi về chỗ ngồi. Nàng thấy vậy lại dịu giọng:
- Thôi anh, chấp gì thằng khùng ấy, chuẩn bị tinh thần lên hát tặng em đi, sắp tới lượt anh rồi đấy.
Đúng lúc đó thì giọng anh MC ông ổng cất lên:
- Quý vị và các bạn vừa được thưởng thức giọng ca hết sức nghẹn ngào và thê lương của bạn trẻ Dương Toàn Cương qua nhạc phẩm “Chiếc khăn chó cắn”. Và bây giờ, xin hãy cùng hướng mắt lên sân khấu và nổ một tràng pháo tay thật lớn để chào đón giọng ca đến từ hải ngoại Chim Choi Choi.
Tôi hùng dũng đứng lên đầy tự tin. Còn nàng thì thảng thốt kéo tôi lại:
- Ơ kìa anh, là ca sĩ hải ngoại cơ mà, có phải anh đâu mà anh lên.
- Là anh đấy, anh đăng ký thế để gây chú ý.
Đúng thật, cái mác ca sĩ hải ngoại cùng với cái nghệ danh đậm chất K-Pop đã khiến mọi con mắt dồn hết vào tôi, hồi hộp dõi theo từng bước chân tôi đi. Tôi có cảm giác mình đang bước trên thảm đỏ để lên sân khấu nhận giải Oscar cho danh hiệu nghệ sĩ lồng tiếng phim con heo xuất sắc nhất vậy.
Nhận cái Míc cờ rô từ tay anh MC. Tôi cất giọng đầy hào hùng và bi tráng:
- Kính thưa các cụ, các ông, các bà, cô dì chú bác, nội ngoại gần xa cùng bạn bè thân bằng cố hữu. Tôi đột ngột nhận được tin quán mình khai trương nên đã không quản ngại đường xá xa xôi đến đây góp mặt. Trong giờ phút thiêng liêng này, tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ biết chân thành cảm ơn sự có mặt đông đủ của bà con. Trong lúc khai trương bối rối có gì sơ suất chủ quán xin được lượng thứ.
Và bây giờ, Chim Choi Choi xin phép gửi đến ca khúc quen thuộc mang tên “Tình Dục mau quên”.
Ban nhạc chơi giúp điệu Sờ Lâu Đít Cô, tông Dê trưởng nhé.
“…Tèn tén ten tèn ten ten.
Hôm hoa cứt lợn nở về quê ghé thăm nhà em. Em như con dê cụ chạy quanh nép sau chân giường. Lặng thầm nhìn anh dâm dâm, rồi thẹn thùng che mắt lác. Bé nay không còn teo tóp như hôm nào em đã lớn bự rồi.
Hôm nay em đã thành nàng con gái dâm thật dâm. Đôi môi em thâm quầng làm anh nóng ra trong người. Để rồi làm sao anh quên, hẹn nhà nghỉ em cũng đến, dắt nhau lên phòng, đuổi bắt nhau trên giường, mệt không nói thành lời…”
Rời cái quán ồn ào xô bồ đó, tôi lại vòng vèo đèo nàng qua những con phố ngoằn nghèo với vài người đi lại lèo tèo. Bất chợt, tôi nhìn qua quả gương chiếu hậu thì thấy một con SH chạy bám sát phía sau. Chết mịa, dạo này tình trạng cướp giật hoành hành kinh lắm, chả có lẽ nó đã theo dõi mình từ sớm và giờ quyết định ra tay cướp xe mình ?
Khi con SH áp lại gần mình hơn, thì tôi nhìn rõ ngồi trên xe là hai mỹ nữ cực kì xinh đẹp và sexy. Chết cha, liệu có khi nào hai em đó định cướp xe rồi hiếp dâm không nhỉ ?
Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình, hai em ấy trong mặt mũi không có vẻ gì là dân giang hồ, có lẽ là fan hâm mộ, sau khi nghe tôi vừa hát ở quán nên muốn theo xin chữ ký hoặc chụp ảnh chăng ?
Thôi, dù vì lí do gì thì cũng vọt luôn cho nhanh. Nghĩ thế nên tôi nhấn ga để con cup50 vọt lên. Ai ngờ, hai em ấy cũng vọt theo áp sát vào xe tôi. Tôi hoảng quá, chưa kịp phản ứng gì thì một trong hai em cất giọng rất ngọt ngào :
- Anh ơi, chân giữa của anh lòi ra kìa. hi hi hi
Thôi chết, chẳng lẽ lúc nãy đái mình quên kéo khóa ? Vậy là lúc lên hát trên sân khấu mình cũng « cù loi » hay sao ? Vội vàng nhìn xuống kiểm tra thì vẫn nguyên, lòi đâu mà lòi. Hai con điên.
- Không phải chân ấy ấy đâu, chân chống xe kìa hí hí hí.
Nói rồi hai con bé đó vọt luôn.
Mẹ hai con điên, dám trêu zai đã có chủ à.
Ổn định lại tinh thần, tôi cho chiếc cup50 huyền thoại chạy chầm chậm rồi dừng lại ở một con đường nhỏ hai bên mọc đầy cỏ dại. Tôi bảo nàng :
- Mình ngồi xuống bãi cỏ tâm sự em nhé !
- Vâng !
Nói rồi nàng nhảy tót xuống tìm một chỗ bằng phẳng để ngồi. Mãi vẫn chưa thấy tôi ra ngồi cùng, nàng mới thắc mắc :
- Làm gì thế anh? sao không ra ngồi cùng với em?
- Ừ, đợi anh tí, anh khóa nốt cái khóa từ và khóa dây cái đã. Mà em ngồi hẳn hoi xuống bãi cỏ xem nào, cứ ngồi xổm thế người ta đi qua lại tưởng mình đang ỉa bậy đấy.
Tôi khóa xong xe yên tâm ngồi xuống bên nàng.
- Vẫn ngồi xổm à, ngồi tệt xuống cỏ như anh này có phải thoải mái không.
- Thôi, ướt đít lắm.
- Đằng nào tí chả ướt. Ngồi đi.
- Hay anh cho em mượn dép ngồi đi.
- Thôi, dép mới mua, ngồi bẹp hết.
- Cái đồ không ga lăng, chỉ làm chuyện ấy là hăng. Tiếc người yêu cả cái dép.
- Không phải là tiếc mà là…
- Là sao ?
- Là anh sợ bẹp thôi. Mà thôi, ngồi cũng được. Hôm nay sinh nhật em, xõa đi.
- Hi, thế chứ. Cảm ơn anh.
Rồi nàng giựt ngay con tông dật của tôi, đặt quả mông size 40 lên ngồi ngon lành.. Quả mông ấy to và nặng đến nỗi tôi cũng chỉ chịu được khoảng 10 phút ỉu xìu. Vậy mà, hic, nhìn sao thấy xót thương cho đôi tông mới mua…
Ổn định chỗ ngồi xong xuôi, tôi nhẹ nhàng kéo nàng xích gần tôi hơn. Chúng tôi vai kề vai, môi kề môi, tay kề ngực, mồm nuốt nước bọt ừng ực, người nóng hừng hực…
Đang cao trào thì nàng đẩy tôi ra.
- Đừng anh. đợi lát nữa về phòng anh mình làm thả phanh. Giờ đang ở ngoài đường mà.
- Kệ đi em, em nhìn mấy đôi xung quanh kìa, chúng nó đang nằm la liệt, quằn quại như bị bệnh dại kia kìa. Có sao đâu.
- Ở đây ngay cạnh bờ sông, mình quằn quại quá nhỡ lăn xuống sông thì toi. Thôi, để dành cho nó lành ! À, mà hôm nay là sinh nhật em đấy, quà đâu ?
- Yên tâm, quên sao được. Đây. đố em đoán được là gì nào ?
- Thì anh phải gợi ý chứ, hỏi chung chung thế éo ai mà đoán nổi.
- Ừ thì gợi ý, nghe nhé ! Món quà này sẽ giúp da em mịn màng, không bị mụn. Đoán đi.
- A !!! Mỹ phẩm hả ? Anh tuyệt thế, sao biết em thích mỹ phẩm ?
- Không phải mỹ phẩm, đoán lại đi.
- Thế gợi ý thêm đi
- Món quà này giúp bảo vệ sức khỏe của em
- Dây chuyền bạc hay vòng bạc hả ?
- Nghĩ gì mà bảo dây chuyền với vòng bạc ?
- Thì dây bạc giúp tránh gió độc, tránh cảm cúm rất tốt, đúng không anh ?
- Vẫn sai
- Trời ạ, thế thì là cái gì !
- Haha, chịu rồi phải không ? Đây, khẩu trang hàng Việt Nam xuất khẩu, chất lượng tương đương với hàng Tung Cẩu.
- Hic, thế mà làm người ta tưởng bở, gì mà giúp da mịn màng, bảo vệ sức khỏe.
- Ô hay, khẩu trang tránh bụi, tránh nắng, tránh mụn, thế chả giúp da trắng trẻo
mịn màng ? tránh khói bụi, tránh gió chả giúp em khỏi ho, khỏi viêm xoang. Thế không bảo vệ sức khỏe thì là gì ?
- Thôi, cảm ơn, tưởng gì, khẩu trang em có cả bịch ở nhà rồi. Anh mang về mà dùng.
- Ơ hay, giận đấy à? Quà cáp thì nó quý là ở giá trị tinh thần thôi chứ, đâu phải cứ quà đắt tiền đã là chân tình đâu. Quan trọng là tinh thần mà.
- Thì đó, quan trọng là tinh thần, thế nên so với tặng khẩu trang thì tặng iphone, ipad hay dây chuyền vẫn khiến tinh thần người ta phấn chấn hơn mà.
- A, con điên này, giờ mày chê quà ông hả ? chê ông nghèo hả ? Nghèo mà ông lại ga-lăng trao cả cái ngàn vàng cho mày à ? Mày chê ông nghèo thì mày đi với đại gia đi. Gớm. Đại gia nó đi với chân dài, người mẫu với kiều nữ, chứ cái loại mày là ma nữ, đùi thô, chân ngắn, bàn tay như nải chuối mắn mà đòi đi với đại gia à ?
- Ơ kìa anh.
Nàng ấp úng, gương mặt không giấu nổi vẻ thảng thốt. Có lẽ nàng biết nàng đã quá lời. Nhưng không kịp nữa rồi. Khi lòng tự ái của thằng đàn ông trỗi dậy thì không còn gì có thể cứu vãn được nữa. Tôi hùng hổ đứng phắt dậy và quát :
- Trả dép ông cho ông về, mau !
Rồi tôi lập tức mở khóa, trèo lên con cup50 nổ máy phóng đi. Nàng thảng thốt gọi theo chới với :
- Ơ, không cho em về cùng à ?
- Không, đi bộ đi cho tinh thần phấn chấn. Mất toi tiền xăng đi lòng vòng từ tối đến giờ…
Vậy là tôi và em đã chia tay. Thế là hết. Người ta nói không sai mà, tình như áng mây, vừa đó mà đã vụt bay. Một mình phóng con cup50 trở về mà sao thấy lòng mình não nề quá. Mỗi góc phố, mỗi con đường đều là kỉ niệm.
Kia là cái nhà nghỉ mà hôm mới đi chơi em giả vờ đau bụng rồi đòi tôi đưa vào. Đây là quán tiết canh mà hôm trúng lô tôi đã đưa em đi ăn, em ăn nhiều quá đến nỗi bị tiêu chảy gần một tuần, ăn 2 nải chuối xanh mới khỏi, không những là khỏi mà còn bị táo bón nặng luôn vì ăn nhiều chuối xanh quá.
Còn kia là lùm cây mà có lần đi qua, buồn đái quá, em bắt tôi dừng lại để em xuống đái, khiến bao ông bà già đi qua nhìn thấy lắc đầu ngoai ngoái còn mấy thanh niên thì mắt sáng lên và cười thật khoan khoái. Anh vẫn nhận ra bụi cây đó cho dù là từ hôm bị em đái vào, cái cây ấy đã héo hon và ủ rũ đi nhiều.
Giờ vắng em thì ai sẽ nũng nịu kêu mỏi lưng, mỏi chân để đòi anh bóp cho, dù là bóp chân thì ít mà bóp đít thì nhiều. Giờ không có anh ai sẽ lấy báo cho em mỗi khi em bị tiêu chảy, vội vã chạy vào nhà vệ sinh mà quên mang giấy? Giờ vắng em, ai sẽ thổi kèn cho anh nghe mỗi khi anh thèm đến cháy lòng cái âm thanh “ư ử ư ử” phát ra từ mồm của người thổi và người được thổi?
Tất cả sẽ chỉ còn là hư vô thôi, phải không em? Giờ anh mới thấm thía rằng “Tình ái là phù du mà con cu mới là mãi mãi”
Tình yêu của tôi và em đã tan vỡ cũng chỉ vì chữ tiền. Người ta cứ bảo trong tình yêu và trong cuộc sống tiền không quan trọng, nhưng nó lại là nguyên nhân đổ vỡ của biết bao cuộc tình, biết bao cuộc đời.
Những nhà văn, những người không coi trọng đồng tiền vẫn hay nói rằng tiền chỉ mua được thuốc chứ không mua được sức khỏe, nhưng thử hỏi ốm mà không có thuốc thì có chết ngỏm không? Rồi thì tiền chỉ mua được nhà mà không mua được mái ấm. Mịa nó chứ, không có nhà, giữa đêm mưa gió, lạnh lẽo cứ lang thang ngoài đường xem còn ấm được không?
Và họ cũng nói rằng tiền chỉ mua được sách chứ không mua được tri thức, nhưng thử hỏi không có sách thì ngày xưa các ông đi học bằng cái gì hay là chỉ có mỗi quyển vở dắt sau đít? Và rằng tiền chỉ mua được tình dục, không mua được tình yêu. Nhưng thử hỏi, không vì tình dục, liệu có bao nhiêu thằng nông dân mở mồm ra nói từ “yêu”?
Khi thất tình người ta sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, đi uống rượu. Trong phim Hàn Quốc toàn thế. Vậy là tôi rẽ vào một nhà hàng. Dù thất tình thì vẫn không quên khóa xe cẩn thận, tình đã mất rồi, nhất quyết không để mất thêm xe nữa.
- Phục vụ đâu, đưa xem cái Menu đi nào – Tôi tiến vào và quát lớn.
- Dạ đây ạ, quý khách dùng gì ạ?
- Cho một két rượu chuối hột, hai cái đầu gà, hai chân gà, hai phao câu.
Thế rồi cứ từng chén từng chén một, tôi uống ừng ực như để trút hết buồn bực, rồi lại gặm tí chân gà, làm miếng phao câu… Rồi tức cảnh ngâm thơ:
“Có những lúc ngâm mình trong vò rượu
Khắc tên em lên cổ cánh chân gà
Trái tim anh chỉ 2 lần mở cửa
Đón em vào rồi tống cổ em ra”
Trong men say, tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt ngưỡng mộ trìu mến hướng về phía tôi từ bàn bên cạnh, nơi có một em chân dài rất xinh đang ngồi một mình. Má đỏ hây hây, ngực trông cứ phây phây, đùi trắng ngất ngây và đít thì to như đít tây.
Nhìn thấy gái đẹp là mồm lại nhỏ rãi ướt nhèm nhẹp. Tôi xách một ly rượu sang và bắt chuyện.
- Chào em, anh mời em một ly được không?
- Dạ được, nhưng em không quen uống rượu lạ.
- Thế em hay uống rượu gì?
- Dạ, Chivas ạ!
- Ôi dào, uống Chivas nhạt nhẽo lắm, em uống thử cái này đi, Rượu chuối hột, đặc sản Mường Tè, cứ uống thử đi, em sẽ thấy Chivas phải gọi nó bằng cụ. Trước anh cũng uống Chivas chán chê rồi, nhưng thấy nó thường quá nên lại chuyển sang uống chuối hột này.
- Dạ thôi anh, nếu vậy em không uống được đâu. Anh cứ uống một mình đi, em xin gọi anh bằng cụ ạ.
- Em khinh anh à? Nói cho em biết nhé, Ngọc Trinh, Hoàng Thùy Linh còn chưa được anh mời rượu nhé, thế mà em được anh mời lại còn ưỡn ẹo à? Có uống không thì bảo? Có uống không?
Bất ngờ nghe “Choang”!!!!! Một tiếng kêu chát chúa vang lên, kèm theo đó là tiếng mảnh vỡ loảng xoảng. Giống như tiếng một chai bia vừa bị đập thì phải. Tôi bực mình quát lên:
- CLGT? Đứa nào đập phá làm ồn đấy hả? Đứa nào? Đứa nào hả?
- Ông nội mày đây! Dám sàm sỡ vợ ông hả?
Tôi giật mình quay lại, ôi mẹ ơi, đứng ngay sau lưng tôi là một thằng béo phục phịch, cao hơn tôi hai cái đầu, mắt lác và mồm nhe răng trông rất ác, mặt nó hằm hằm, tay nó lăm lăm chai bia vừa đập dở vẫn còn một nửa nham nhở trên tay. Chết tôi rồi, đụng phải giang hồ rồi.
- Mày vừa quát tháo gì thế? Vừa bảo ai làm ồn thế hả?
- Dạ, không có gì đâu anh, em đùa thôi mà, còn chai bia, lỡ tay làm vỡ rồi thì cũng bỏ đi anh, anh còn tiếc cầm làm cái gì. Thế anh nhé. Dạ, mời anh ngồi xuống với chị ạ, em về bàn đây ạ. Chào anh chị ạ!
- Mày đứng lại, tán tỉnh vợ tao rồi định chuồn êm thế à? Quỳ xuống.
- Dạ anh ơi, oan cho em lắm, em với chị nhà trong sáng mà, đã kịp làm gì đâu, anh tha cho em anh ơi!!!!
- Mày có quỳ xuống không thì bảo?
Lúc này, mụ vợ chân dài mới lên tiếng:
- Thôi anh, thằng khùng ấy mà, chấp gì, kệ nó đi.
- Nể mặt vợ ông, ông tha cho mày. Biến đi cho khuất mắt, nhưng trước khi biến, nhặt hết mấy mảnh vỡ chai bia này đi, sót mảnh nào là ông lấy ông cào vào mặt mày mảnh đó, biết chưa?
Ôi giời ơi!! có ai khổ nhục như tôi không, đã thất tình lại còn bị bắt nạt nữa. Sao số tôi khổ thế này, biết thế vừa rồi về nhà ngủ mẹ nó luôn đi cho nó lành, bày đặt học đòi Hàn Quốc vào uống rượu nên giờ khổ thế này .
Về nhà nằm trằn trọc mãi mà éo sao ngủ nổi, càng nghĩ nước mắt càng trào ra, nuốt nước mắt vào trong thì nó lại ọe ra đằng mồm. Đời mình lại có lúc khổ vì đàn bà thế này, nghĩ cũng thảm thật. Mình cũng đẹp zai đấy chứ dù mồm có hơi vẩu tí, cũng được học hành đàng hoàng, dù là học hơi dốt tí, cũng có xe riêng, dù là cup50 thôi, thế mà sao phải khổ vì gái nhỉ? Thôi, từ nay ta sống một mình cho thanh thản, yêu đương làm chi cho mệt, cái gì cũng tự làm một mình, không phải nhờ vả đứa nào hết.
Đêm đã khuya rồi mà nằm mãi không ngủ được nên lại lồm cồm bò dậy, xách dép ra bậc thềm ngồi cho thoáng. Bầu trời khuya đầy sao, sương xuống lạnh buốt đôi vai.
Trong lúc tâm trạng ở tận cùng của tuyệt vọng thế này thì người nghệ sĩ chỉ còn âm nhạc và chỉ có âm nhạc mới có thể chia sẻ được nỗi đau và tìm sự đồng cảm mà thôi. Muốn hát một bài cho nó thanh thản nhưng tiếc là ở đây không có piano, cũng không có ghita, mà cho dù là có thì mình cũng đéo biết chơi. Thôi, đành lấy dép gõ xuống nền đất làm nhạc đệm vậy. Mà bài này mình không thuộc lời lắm, thôi kệ mẹ, cứ hát đi, hát cho vơi tâm sự là được, cần éo gì đúng lời:
Phạch! Phạch! Phạch!!!!
Ai đã yêu một lần, đều nhục nhã với người mình yêu.
Ai đã qua một lần, đều trải qua ham muốn của tình yêu.
Người yêu tôi rất dâm, mồm to môi thì thâm, như ma, như con tâm thần.
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi, em theo thằng nhà giàu kia.
Đã khuya rồi vẫn ngồi thẩm du, nước ra nhiều ướt đôi bàn tay.
Em giờ đã không còn nữa, chỉ còn đôi bàn tay nhỏ, để mình tôi quay tay.
Đến bao giờ mới lại có em, để không còn phải làm một mình.
Tôi ngồi dưới đêm lạnh giá, hỏi vì sao tôi lại xóc, giờ mới biết yêu là ngu.
…………………………Giờ mới biết yêu là ngu…………………………

Đăng nhận xét Blogger

 
Top