Bạn gái của tôi rất giỏi giang, xinh đẹp là niềm mơ ước của rất nhiều chàng trai. Cho đến hôm nay tôi vẫn không thể nghĩ ra được một lý do để không hoài niệm về mối tình này, trong quá khứ chúng tôi đã từng yêu nhau rất sâu đậm, những ngày tháng hạnh phúc, lãng mạn trong trường đại học khiến bao nhiêu người trầm trồ ngưỡng mộ. Có một cô gái yêu thầm tôi đã từng tức tối nói với cô ấy tình yêu của chúng tôi sẽ không kéo dài được lâu đâu, bạn gái tôi lè lưỡi chọc tức cô gái kia và nói dù ai nói gì đi nữa chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Quãng thời gian trong trường đại học trôi qua trong hạnh phúc, bình yên; hầu hết thời gian chúng tôi đều nắm tay nhau đến thư viện học bài, cho dù đó là ngày hè nóng hay ngày mưa lạnh lẽo, chúng tôi đều đợi nhau tan học rồi cùng nhau đến nhà ăn ký túc ăn cơm. Vào mùa đông cô ấy học đan cho tôi một chiếc khăn quàng cổ, cô ấy vốn không khéo tay cho lắm, nhìn đôi bàn tay cô ấy bị rộp lên, tôi rất xót xa.
Chúng tôi cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi dạo phố, bất kể thời gian nào rảnh hai đứa đều tranh thủ để được ở bên nhau. Tôi rất thích dáng vẻ lí lắc của cô ấy lúc ngồi trên khán đài cổ vũ tôi đá bóng, tôi rất nhớ cái cảm giác hai đứa đèo nhau trên một chiếc xe đạp, ở phía sau cô ấy nhẹ nhàng dựa đầu vào vai tôi, chúng tôi cứ như thế vi vu trên những con đường rụng lá mùa thu. Tôi còn nhớ đã từng ngắt trộm hoa trong công viên tặng cho cô ấy… Có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên được khung cảnh lãng mạn ấy.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi bất chấp sự phản đối của gia đình hai bên để đến với nhau. Người thân quả quyết chúng tôi sẽ không thể hạnh phúc, nhưng những lời nói đó chẳng thể ngăn nổi quyết tâm của hai đứa.
Thế nhưng, ngày đầu tiên chuyển đến sống cùng nhau trong một căn phòng trọ, cả hai lặng im nhìn nhau không nói gì, vì đây là lần đầu tiên chúng tôi nếm trải cảm giác không có mọi thứ. Khi cơm áo gạo tiền đè lên vai con người ta trở nên thực tế hơn nhiều. Bố mẹ cô ấy là cán bộ nhà nước, cô ấy là con một. Gia đình tôi làm kinh doanh, tôi cũng là con một, từ trước đến giờ không phải nhúng tay làm bất cứ việc gì, cũng may là chúng tôi thật lòng yêu nhau vì thế cả hai cùng nhìn nhau cười, vỗ tay, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng xã hội đã tặng cho chúng tôi một bài học cuộc sống muôn vàn sinh động hơn trên sách vở, chúng tôi thực sự hiểu được sinh viên tốt nghiệp ra trường tìm việc khó khăn đến nhường nào, ban đầu chỉ xin làm những công việc lương lậu khá cho đến bây giờ việc gì có thể kiếm đều tôi đều chấp nhận làm, thấm thía gian khổ trong cuộc sống, lĩnh hội được hiện thực tàn khốc. Nhưng mà chúng tôi vẫn rất vui vẻ bởi vì hai đứa có thể được ở bên cạnh nhau.
Trong những ngày mùa đông lạnh giá trong căn phòng mấy chục mét vuông có 2 con người ôm lấy nhau để ủ ấm, cô ấy cuộn tròn vào người tôi lười biếng như một chú mèo con, nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh ấy tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Tôi cúi đầu nhẹ nhàng nói thầm vào tai rằng tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ chứng minh cho mọi người thấy chỉ cần tình yêu sẽ chiến thắng tất cả mọi khó khăn. Cô ấy mỉm cười nói được ở bên cạnh tôi là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô ấy, cô ấy không cầu mong gì hơn chỉ cần tôi mãi mãi ở bên cạnh, chỉ cần chúng tôi mãi mãi có thể sưởi ấm cho nhau trong những ngày mùa đông, chỉ cần mỗi tháng nhận lương tôi nhớ mua cho cô ấy một con vịt quay thì cô ấy là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Những người có tiền chắc gì đã yêu thương nhau như chúng tôi bây giờ. Bất luận xảy ra chuyện gì tôi cũng không được phép rời bỏ cô ấy.Tháng lương đầu tiên tôi mua cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ, mua một đĩa thịt quay về để 2 đứa cùng ăn mừng. Cô ấy ôm chầm lấy tôi khóc nức nở như một đứa trẻ chịu oan ức, trái tim tôi đau nhói, giây phút ấy tôi thực sự buồn.
Những lời cô ấy nói làm tôi thực sự cảm động, ôm chặt cô ấy vào lòng, tôi đã khóc, khóc vì sung sướng.
Tôi tự hứa với bản thân phải nỗ lực hết mình để xứng đáng với tình cảm của cô ấy, đêm đó chúng tôi cùng nhau mường tượng về một tương lai tươi đẹp, đêm đó chúng tôi hẹn ước cả đời này không rời xa nhau.
Tôi nghĩ tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi tồn tại với thời gian, nhưng cũng trong đêm đó, bà chủ nhà đến thúc giục chúng tôi nộp tiền phòng, liệu có phải tình yêu của chúng tôi làm bà chủ nhà cảm động ? Nhưng nhìn vào ánh mắt đó tôi biết rằng bà ấy đang đồng cảm hoặc cũng có thể là nghi ngờ tình cảm của chúng tôi sẽ kéo dài được bao lâu. Dù sao đi nữa đêm đó bà ấy cũng không bắt hai đứa phải nộp tiền phòng.
Khi hết tiền chúng tôi đều nhắc lại quãng thời gian lãng mạn thời sinh viên, khi không vui hai đứa nắm tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên. Giáng sinh năm ấy tôi chạy quanh khắp thành phố, tới tất cả các cửa hàng mới tìm được hộp bát âm cô ấy thích, cô ấy kể cho tôi nghe câu chuyện yêu thích hoàng tử và công chúa, lúc đó cho dù da tôi có bị xước một mảng cô ấy cũng sẽ đau lòng mà rơi lệ. Nhưng hiện tại, tất cả cái gọi là hạnh phúc mà tôi có thể cho cô ấy chỉ là mỗi lần phát lương mua cho cô ấy một chút thức ăn ngon.
Cho dù cuộc sống dần cải thiện hơn nhưng vẫn giản dị như trước. Dần dần chúng tôi đều có công việc ổn định, cũng dành dụm được ít tiền. Nhưng những việc hay bàn tới lại thành làm sao để mua được nhà, chúng tôi tưởng tượng đến một ngày có xe hơi, có quần áo hàng hiệu… Cô ấy nói sẽ biến tôi thành anh chàng hoàn mỹ.
Nhưng tôi biết mỗi lần đi qua cửa hiệu thẩm mỹ cô ấy đều rất buồn, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng ít khi được chăm sóc và có chút u buồn ấy, bỗng chốc tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, thật đáng hổ thẹn, chỉ có thể gắng gượng mỉm cười. Vì thế một hôm tôi dùng 500 ngàn mua một ít đồ trang điểm, cô ấy nhảy cẫng lên vui mừng như một đứa trẻ.
Việc duy nhất tôi có thể làm là thở một hơi dài. Tôi đi qua công ty quảng cáo nơi cô ấy làm đều thấy những cô gái nhan sắc trung bình đeo chiếc túi da hàng hiệu, khoác trên người bộ cánh đắt tiền. Tôi đã từng đến nhà một đồng nghiệp của cô ấy. Trong căn nhà xinh đẹp có chiếc ti vi màn hình phẳng siêu rộng, có bộ sô pha rộng nguyên một người cũng có thể nằm thoải mái, có đèn trang trí, có rượu vang đỏ thậm chí còn nuôi chó cảnh. Chủ nhân ngôi nhà khoe khoang đôi vớ của hãng nổi tiếng cùng đồ trang sức mắc tiền. Chỉ vì họ lấy được ông chồng giàu có nên mới có cuộc sống như vậy. Đối diện với căn phòng đầy đủ tiện nghi hiện đại, tôi đỏ mặt ngại ngùng.
Nhìn bọn họ mừng rỡ tranh luận đến các nhãn hiệu mới ra mắt khiến tôi nhớ lại hình dáng của vợ mặc cả từng đồng với người bán hàng ở chợ rau, mọi người nói tại sao một cô gái xinh đẹp lại ki bo bủn xỉn đến vậy, nhớ lại một hôm cô ấy lén lút soi gương khóc thút thít vì đôi mắt thâm quầng sau những lần thâu đêm làm việc,đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại do giặt nhiều quần áo mà trắng bệnh, bởi vì…
Tôi không biết có thể liệt kê ra bao nhiêu nguyên nhân nhưng tôi hiểu rằng tất cả là bởi tôi không thể mang đến một cuộc sống đầy đủ, bởi tôi không có tiền, tôi nhớ những lúc cô ấy chen chúc trên xe bus, những lúc chịu ấm ức mà không thể bộc lộ ra… Từ đấy vợ tôi trở thành một người hạnh phúc nhưng không vui vẻ. Cô ấy cũng như tôi liều mạng làm việc, mỗi ngày tan ca cả cơ thể đều mệt mỏi rã rời, nhìn thấy gương mặt cô ấy trong sáng thuần khiết biến thành trầm tư lo lắng, nhìn cô ấy vì muốn tôi không buồn mà gặng gượng mỉm cười, trái tim tôi đau như vỡ ra từng mảnh.
Vì vậy tôi ra sức kiếm tiền giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi , đặt tình cảm lên phía trước. Sự nghiệp của cả hai rất có triển vọng vì chúng tôi vừa có năng lực vừa quyết tâm cố gắng nhưng thành công lại là một một quá trình rất rất dài.
Cuộc sống có tốt hơn chút ít nhưng chúng tôi đều biết trong vòng xoáy của công việc chúng tôi vẫn nghèo. Tôi bắt đầu làm bạn với khói thuốc và men rượu sau những đêm vò đầu bức tóc trong mớ công việc hỗn độn.
Vào buổi tối sau 2 năm 7 tháng lẻ 13 ngày, cô ấy ra đi để lại một phong thư khiến tôi đau khổ mà không biết phải làm sao.
Cô ấy nói: “ Anh yêu, anh biết không? Em rất yêu anh! Vì anh e có thể làm mọi thứ, cũng có thể hi sinh bản thân mình. Anh là hạnh phúc là tất cả đối với em nhưng vì tình yêu này em quyết định phải ra đi. Em đem tất cả nước mắt lưu lại trong căn phòng này, đem tất cả ân tình khắc sâu vào tim nhưng em không thể nhẫn tâm nhìn anh vì em mà làm việc quá sức , em không chịu đựng được khi nhìn anh ngày càng xanh xao . Anh biết không? Mỗi lần lén nhìn anh uống rượu trái tim em thắt lại . Em đau đớn vô cùng anh có biết không ?
Em không biết làm sao, chúng ta đều bế tắc vì em hiểu rằng, Tiền không là tất cả nhưng không có tiền cuộc sống này thật quá khó khăn?
Ban đầu vì anh mà em ở lại, bây giờ vì anh em phải rời xa, trái tim em chứa đầy những kí ức làm anh đau khổ.em không muốn là gánh nặng cho anh , sẽ có một ngày em quay trở lại bởi vì em yêu anh, không có anh cuộc sống của em là vô nghĩa, nhưng bây giờ hãy để em đi, như vậy anh sẽ nhẹ nhõm một chút, chúng ta đều nhẹ nhõm một chút, được không anh? ”
” Anh hãy cố gắng chăm sóc tốt bản thân.”
Đúng! Không có tiền chúng ta có thể yêu trong bao lâu?
Đăng nhận xét Blogger Facebook