Cơn mưa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Hạt to, nặng trĩu và dai dẳng.
Bất chợt chùng lại trong sự mệt mỏi của ôm đồm sấp xếp một chuyến đi, em thẫn thờ ngắm mưa ngoài vô định. Khoảng sân đầy nước mưa, râm ran, tí tách, tỏm toẻn … Âm thanh của mưa như vang vọng hơn khi côn trùng bắt đầu mời gọi màn đêm bằng thứ văng vẳng ồm oàm… Chiều buông dần, buông dần. Mưa kéo dài, kéo dài….

Chuyến đi của một tha hương lại làm trái tim lữ thứ chạnh chùng ngoa ngoắc. Ngắm bầu trời xám ngoét cong cong chạy theo hàng cây rũ nước dọc theo con đường làm hơi thở cũng lạnh tanh thõng thượt.
Cánh cổng màu xanh hy vọng đó mang lại gì cho em khi sấp sửa một chuyến xa? Mấy chậu mai kiểng, sứ bon sai, bồ đề góc cạnh, sung cúp tỉa… như muốn chia nghẹn với mưa khi biết sắp có người vào muôn dặm. Kỳ thực trái tim không thể che giấu được cái cảm xúc như chôn chặt vào miền riêng một mình em. Nhoi nhói, nuối tiếc và thiết tha…!

Màu thời gian chuyển dần theo con chữ nhảy múa dưới ngón tay em trên từng phím nhấn. Dần tối, màn mưa, côn trùng ra rả âm vọng… Một hoạt cảnh của sự im lìm hoang vắng càng se thắt cõi lòng người sắp biệt gia cư. Gì mà da diết và thôi thúc vậy? Không hiểu được thứ cảm xúc này có xuất xứ từ đâu mà chạy ngược vào tim em …the thé…

Tủn toản ngoài kia từng hạt mưa như thi đếm nỗi niềm người giã biệt nên âm vọng càng tăng độ nhấn mạnh lên bên thính giác người nghe. Côn trùng rền rện loan nhanh hơn theo tốc độ chạng vạng ùa đêm. Đấy! Con chữ theo mắt em vừa quay tròn đúng vòng thì ngoài sân sầm sập ập màu đen đêm. Nhanh thiệt!
Mưa thì không dứt! Mùa Ngâu sẽ về nhanh thôi mà! Và Thu vàng lá rụng cũng nhẹ tễnh bên mỗi bước chân “hoàng thi sĩ” ngâm nga hát khúc ngác ngơ…!

Tiếng một chú Cún “hốc!... hốc!...” bật vang ngay cạnh nhà khi có người lạ viếng thăm hàng xóm tiếp thêm rằng: Màn đêm đã ngự trị! Mưa vẫn ngự trị! Trái tim vẫn ngự trị! Cuộc sống vẫn ngự trị! Và em lại bước đi….

Đèn đường đã bật đúng lúc tay em muốn dừng phím nhấn. Đèn nhà cũng rạng lên che khuất mất tự sự một ngấn lòng.
Ngắm mưa buổi chiều cũng chao lòng, nghễnh ngãng đong đầy, lạ lẫm và rạo rực không khác gì xem một cuốn phim ngắn trên tivi.

Em hiểu và em biết! Mưa cuối chiều!!!

Đăng nhận xét Blogger

 
Top