Ngõ vắng riêng tôi ướt mi mềm
Khi thềm xưa vắng, bóng người xa
Mà tim hoài giữ mùa thu trước
Dẫu đã tàn phai theo bóng ai.

Người như là nắng, sáng hồn tôi
Xóa tan đêm tối lúc thu buồn
Ngờ đâu vụt tắt, hoàng hôn tắt
Để lại tim tôi sống đơn côi.

Người là ánh sáng rất dịu hiền
Soi bóng hình tôi mỗi đêm thu
Nhưng trăng tròn khuyết ai nào
Tựa giống tình người đã chao tôi…


Người luôn hờ hững với cuộc đời
Như gió phiêu du chốn ngàn khơi
Và người cũng nói tôi chẳng phải
Là điểm dừng chân, níu tim người.

Người lại lao vào những cuộc vui
Tôi yêu nhưng chỉ biết ngậm ngùi
Nhìn người vui với tình nhân mới
Bỏ lại chiều thu, với đợi chờ.

Rồi tháng năm trôi mấy mùa thu
Gặp lại được nhau có ai ngờ
Nhìn người thân sắc,sao tiều tụy
Hay bởi mùa thu, nhuộm sắc người….


Tôi người nối lại lúc như xưa
Cùng nắm bàn tay bước chung đường
Và người cũng đã thôi hờ hững
Tôi thoáng mừng vui,nghĩ tương lai.

Hạnh phúc ngờ đâu chẳng được lâu
Người đã về nơi chốn ngàn trùng
Thân người nhuộm sắc vàng thu lệ
Nhuộm ướt mi tôi những giọt sầu…

Giờ tôi mới hiểu đã từ lâu
Người mãi yêu tôi,giống ban đầu
Nhưng vì căn bệnh người không dám
Kề bên, vì sợ sống li tan.

Và người vờ học cách dối gian
Lảng tránh để tôi sẽ quên người
Nhưng lòng quặt thắt khi nhìn lại
Mình tôi lẻ bóng dưới chiều thu…

Người cười tỏa nắng lúc rời xa
Tiễn đưa ai cũng mắt lệ nhòa
Thương người con gái yêu cuộc sống
Mà phải rời xa chốn nhân gian.

Giờ dẫu tôi người chẳng kề bên
Chẳng chung thế giới chẳng chung đường
Chẳng còn hi vọng thì tôi vẫn
Giữ mãi hình em,lúc trăng rằm…


Đăng nhận xét Blogger

 
Top