Có những buổi ta thức đến trắng đêm
Chỉ để xem Facebook người tắt hay vẫn sáng
10 phút nhấc điện thoại vào online, chuyếnh choáng
Nỗi nhớ người nghẹn đắng cứ dâng lên ...

Có những ngày da diết một dòng tên
Sắp lập đông, lá bên thềm rụng nhẹ
Ta nhắc tên người vào thu thật khẽ
Nghe xác gió gầy heo hắt chao ngiêng ..

Có những ngày ta cảm thấy mình siêng
Siêng nỗi đau, siêng muộn phiền đến lạ
Dẫu biết rằng dù ngàn năm nước lã,
Ta cũng phải giống người, gạt nỗi nhớ, ra đi ....

Có những ngày nghe con nắng nhạt mi,
Nhìn mưa thở hắt, còn gì kí ức ..
Trống trải trong tim đến buồn, đến bực
Xa cách là điều ai muốn, tim ơi !

Có lẽ là duyên chỉ đến đây thôi
Sao ta cố chấp bồi hồi đau đớn
Nỗi đau rớt năm nao để bản thân ta lớn
Hẹn cõi lòng vơi bớt nỗi chông chênh ..

Người nhớ không hay đã tựa an lành
Bờ vai khác, ngọt ngào xanh luyến ái
Để chỉ riêng ta nỗi lòng tê tái
Đôi lúc nhìn facebook, trái tim đau !!!!

Đăng nhận xét Blogger

 
Top