Tôi muốn làm một cơn gió...gió vô hình và phiêu lãng...Gió yêu tự do và những chuyến du ngoạn của mình,gió có thể đi đến bất cứ nơi đâu mà gió muốn.Gió đặt chân đến những mảnh đất quê hương mộc mạc,gió đi đến những triền đê,băng qua những cánh đồng làng,thì thầm bên những ruộng lúa,đắm chìm trong bản tình ca vi vu bất tận,gió leo trèo lên những ngọn núi cao nhất,đến với những cao nguyên xa xôi và xứ xở của rừng thẳm...gió biến hình trong những hành trình vô tận bay vào vũ trụ bao la,đem niềm vui đến cho tất cả... 
 

      
 Tôi muốn làm một cơn gió...Gió êm đềm và bình yên một chiều cuối thu bên dòng sông phẳng lặng,dòng nước lặng lẽ trôi về trong những năm tháng xa xưa của thơ ấu còn cất giữ trong ngăn kéo của kí ức...Những ngày gió về cho nắng lên cao,thổi yêu thương trong căn gác cũ...cơn gió đầu đời bên ta giấc ngủ êm đềm của tuổi thơ,trong tiếng võng kẽo kẹt và lời ru ầu ơ của mẹ...Gió cho ta vòng tay ấm áp vỗ về những giấc mơ hoang của tuổi thơ,ru hồn ta giấc ngủ bình yên say nồng...

  Tôi muốn làm một cơn gió...Cơn gió tinh khôi một buổi sớm đầu hạ trong veo với những tia nắng vắt vẻo trên cao,khi ánh mặt trời lười biếng vẫn còn vùi mình trong giấc ngủ,khi những ngày mùa bận rộn,cơn gió đồng mang theo cái mùi ngai ngái thân thuộc của đồng quê...Tuổi thơ ta lớn lên từ những ngày lấm lem bùn đất,những năm tháng bộn bề rơm rạ trải khắp con đường,là mùi thơm thoang thoảng của giọt sữa đồng dần dần tích tụ dưới ánh mặt trời,là hương hoa cỏ đan lồng,hòa quyện trong hương đất trời xôn xao...
  
 
  Tôi muốn làm một cơn gió...gió tình tứ trong những đêm trăng tư lự...ta vu vơ câu hát xưa trong cơn gió mát lạnh thấm vào lòng người...gió lém lỉnh,tinh nghịch đùa làn tóc rối...Còn nhớ hồi thơ bé,thích nhất là để tóc dài để được mẹ tết tóc đuôi sam mỗi khi đến trường...Và rồi khi lớn lên,ta vẫn thích thả tóc mình tung bay cho gió thỏa sức vuốt ve,thỏa sức đùa nghịch...

   Tôi muốn làm một cơn gió...gió vi vu và bất tận...Gió nâng những cánh diều tuổi thơ bay cao bay xa trên bầu trời xanh bao la,thả những ước mơ của thơ bé bay về cuối chân trời...những cánh bồ công anh nương mình theo gió,mang hạt mầm bay đi,...bay mãi...về miền cổ tích xa xưa...Gió khẽ đưa chiếc xích đu nằm im dưới tán cây rẻ quạt,gió khẽ đưa đám lá khô xào xạc,khẽ đung đưa chiếc chuông gió du dương...Còn nhớ những buổi chiều vắng một mình đạp xe trên đường,chỉ thích phóng vút chiếc xe đạp cà tàng trên con đường lộng gió ngàn...
 


  Tôi muốn làm một cơn gió...gió hồn nhiên và vô tư như một đứa trẻ...gió có thể thỏa thê chu du bất cứ nơi nào gió muốn mà không cần vướng bận,thỏa sức vui đùa mà không cần màng đến thời gian,thỏa sức gào thét những khi vui buồn mà không phải xấu hổ,thỏa sức hả hê khóc mà chẳng ngại ngần...Ngày hôm nay,ta tìm về gió,giữa chằng chịt tâm tư,tìm về một thưở ngây ngô để được vui-cười-buồn-khóc hồn nhiên như lũ trẻ nhỏ...

    Tôi muốn làm một cơn gió...để lắng nghe tiếng yêu thương của nhân gian...Gió lắng nghe tiếng lách tách của những que củi nhỏ đang thắp lủa sưởi ấm dưới mái bếp xa xa,gió lắng nghe tiếng dế rúc giữa đêm hè,tiếng chổi tre trên đường vắng,và cả những tiếng rao đêm mỏng manh và yếu ớt...Gió nghe những đợt sóng biển thân thuộc rì rào vỗ về bên cát trắng...nhẹ nhàng,bình yên nhưng cũng vô cùng dữ dội...gió lắng nghe lời thì thầm của trái tim và cả những khúc cuộn bão tố của lòng người...
 


   Tôi muốn làm một cơn gió...để bên cạnh những người tôi yêu thương...Gió theo mẹ ra đồng cấy lúa,gió theo bố những đường cày thẳng tắp,gió theo em những ngày tháng cắp sách đến trường,gió theo cô soạn bài đến lớp,gió theo anh công nhân làm việc trong nhà máy,gió xoa dịu giọt mồ hôi nước mắt của những con người lao động lam lũ...

  Tôi muốn làm một cơn gió...gió tri kỉ tâm tình...gió lau khô giọt nước mắt còn vương trên bờ mi ướt lệ,gió thủ thỉ bên ta tiếng yêu thương tha thiết,gió tắm mát tâm hồn ta trong vòng tay dạt dào,gió rót bên tai ta những cung bậc du dương khúc nhạc tình,gió ôm ấp bờ vai dịu dàng mỗi khi ta cô đơn...Nhưng có khi nào ta giữ được gió ở lại,để yêu thương là mãi mãi...?  
                        Tôi muốn tắt nắng đi...
                                  cho màu đừng nhạt mất
                       Tôi muốn buộc gió lại...
                                 cho hương đừng bay đi...
 



    Tôi muốn làm một cơn gió...gió thổi mây về bên núi,đem yêu thương về trời...gió thổi lá rời xa cây,giải thoát cho một linh hồn...Gió sẽ thổi mát những ngày nắng để hôm ấy là ngày dẹp trời,gió sẽ làm mặt biển gợn sóng,để hôm ấy đón vạt nắng lung linh,gió thổi những cánh thu nhẹ rơi,để hôm ấy có người muốn làm thơ...gió sẽ làm cánh buồm căng rộng,để hôm ấy có ai đó muốn đi xa...gió thổi mưa bay trong gió...để hôm ấy là ngày yêu thương...!

   Là gió,những yêu thương mong manh mà ấm áp
   Là gió,vỗ về tuổi thơ giấc ngủ êm đềm
   Là gió,ân cần bên ta mỗi khi cô đơn
   Là gió,chẳng bao giờ dừng chân
   Là gió,kẻ lang thang cô độc...!


  Gió ơi,gió đi đâu để tìm một mái nhà?Gió về đâu khi đêm buồn hiu quạnh?...Bầu trời xanh kia là thế giới của gió...thế giới mà gió được sống trong niềm vui khi trao yêu thương đến bến bờ nhung nhớ,đến bên những tâm hồn còn biết trân trọng những tin yêu,hạnh phúc với gió có thể chỉ đơn giản vậy thôi...Nhưng gió ơi, trái tim gió có khi nào trống trải khi những yêu thương trong gió vẫn xa xôi quá...Xa xôi như chính cơn gió vậy...

                                        Thân tặng một ngày gió...
                                             25/6/2014
                                            Moon's blog

Đăng nhận xét Blogger

 
Top