Mọi tâm trí đều đang tìm kiếm cái phi thường nào đó. Đó chính là điều bản ngã là gì: bao giờ cũng cố gắng là ai đó nói riêng, bao giờ cũng sợ là không ai cả, bao giờ cũng sợ cái trống rỗng, bao giờ cũng cố gắng trút đầy cái trống rỗng bên trong bằng bất kì cái gì và mọi thứ. 

Mọi con người đều tìm kiếm cái phi thường-và điều đó tạo ra khổ. Ngay cả thằng ngu lên F17 lập thớt cũng cố chèn thêm 1 câu: Có ai ngu phi thường, ngu vãi đái như em không? Em ngu bẩm sinh, ngu đéo cần tập tành các bác ợ. Các bác thấy em siêu chưa? A đù, dù là em siêu ngu, nhưng ít ra em cũng siêu phàm theo một nghĩa nào đó.

Điều đó là không thể được. Tính không ai cả mới chính là bản chất của bạn, vô hiện hữu mới chính là chất liệu tạo nên bạn. Dù bạn có cố gắng tới đâu thì bạn cũng chẳng bao giờ thành công cả; ngay cả thánh Phồng Tôm cũng thất bại. 



Bạn không thể là ai đó được bởi vì điều đó là không thể được theo chính bản chất của mọi vật. Bạn chỉ có thể là không ai cả. Nhưng chẳng có gì sai trong việc là không ai cả; trong thực tế, khoảnh khắc bạn chấp nhận tính không ai cả, ngay lập tức phúc lạc bắt đầu tuôn trào từ bạn theo đủ mọi hướng - bởi vì khổ biến mất. 

Đéo biết khổ thì có khổ vào mắt. Khổ là cái bóng của bản ngã, cái bóng của tâm trí tham vọng. Khổ có nghĩa là bạn đang làm điều gì đó không thể được và bởi vì bạn đang không làm được trong điều đó nên bạn mới khổ. Bạn đang làm điều gì đó phi tự nhiên, đang cố gắng làm nó và đang thất bại, cho nên bạn cảm thấy thất vọng, khổ.

Địa ngục chẳng là gì ngoài kết quả cuối cùng của nỗ lực không thể được, phi tự nhiên. Cõi trời chẳng là gì ngoài việc là tự nhiên.

Kể chuyện:


Một thanh niên đầu cua tai nheo, xăm trổ đầy mình tìm tới sư thầy Thích Thì Chiến và hỏi: "Anh Chiến ơi, em hỏi nhờ cái. Thật sự là có một thiên đường và một địa ngục hay không?"

"Chú là thằng nào?" Sư Chiến buông chén rượu ngẩng mặt hỏi.

"Em là lính cụ, đang làm phụ trách chuyển hàng bến xe phía Nam" chàng thanh niên phà một hơi Vinataba trả lời.

"Chú mà là lính cụ à!" thầy Chiến kêu lên. "Đíu hiểu nổi thằng nào lại cho chú làm cái chân trấn chợ ở bến phía Nam? Mặt chú trông giống như mặt của một thằng ăn mày. Người ngợm thì như cái giẻ rách chó nó đang nhai dở"

Thanh niên kia nổi cơn tức giận đến độ bắt đầu rút ngay con phóng lợn của chàng ta ra, nhưng thầy Chiến nói tiếp: "Ái chà. Gấu đây. Cũng có tí máu chó đấy nhỉ. Vậy là chú mày có một con phóng cơ à! Nhưng con phóng của chú nhìn lởm quá, lại cùn thế kia thì làm sao mà ăn được tớ."

Khi chàng thanh niên rút phóng lợn lao lên đinh xâu, thầy Chiến hắt ngay chén rượu và chỉ trích: "Cửa địa ngục mở ra đây này!"

Chàng thanh niên sực tỉnh ngộ, nhận thức ra được phương pháp giáo huấn của thầy Chiến, dắt phóng lợn vào lưng và cúi chào.

"Cửa thiên đường đang mở ra đấy thôi," thầy Chiến nói.
Nào, chú mày ngồi xuống đây làm chén rượu với tớ.


Bạn đéo là ai cả. Bạn được sinh ra như một người không ai cả, không tên tuổi, không hình dạng, nói cho nó vuông. Bạn sẽ chết đi như một người không ai cả, đíu ai biết tới bạn luôn. Tên tuổi và hình dạng chỉ là trên bề mặt; sâu bên dưới bạn chỉ là không gian bao la. Và điều đó là đẹp, bởi vì nếu bạn là ai đó, bạn sẽ bị giới hạn. 

Cũng tốt là Chúa/Phật/(tên thần thánh bạn tin) không cho phép bất kì ai được là ai đó; nếu bạn là ai đó, bạn sẽ hữu hạn, giới hạn, bạn sẽ là một sinh linh bị cầm tù. Không, Chúa/Phật đíu cho phép điều đó. Ngài cho bạn tự do để mang tính không ai cả - vô hạn, không tận cùng. Nhưng bạn không sẵn sàng để trở thành không ai cả. Bạn vùng vẫy, bạn giãy giụa. Bạn liên tục chứng tỏ mình là cái gì đó. Bạn ra sức cố gắng.



Cần nhận ra, hiểu ra, chấp nhận sự kiện rằng người ta là không ai cả. Bỗng nhiên bạn chấm dứt cố gắng điều không thể được. Là thánh Phồng Tôm làm cái đéo gì nếu bạn đéo phải là bạn? Bỗng nhiên bạn chấm dứt việc tự kéo mình lên bằng cách tự nắm tóc mình. Bạn hiểu ra cái ngớ ngẩn của nó - và bạn chấm dứt. Và tiếng cười lan toả khắp bản thể bạn. Bỗng nhiên bạn bình thản và tự chủ. Chính nỗ lực muốn là ai đó đang tạo ra rắc rối.

Và khi bạn cố gắng là ai đó, thì bạn không thể yêu được. Tâm trí tham vọng không thể yêu được. Đấy là điều không thể được, bởi vì người đó đầu tiên phải hoàn thành tham vọng của mình. Người đó phải hi sinh mọi thứ cho nó. Người đó sẽ cứ hi sinh tình yêu của mình. Nhìn người tham vọng mà xem - nếu họ theo đuổi tiền bạc, họ bao giờ cũng trì hoãn yêu. Ngày mai khi đã tích luỹ được nhiều tiền, họ sẽ yêu; ngay bây giờ đấy là điều không thể được. Điều đó là không thực tế theo bất kì cách nào; ngay bây giờ họ không thể đảm đương được nó. 

Yêu là thảnh thơi còn họ chạy theo cái gì đó để thành đạt - mục tiêu. Có thể nó là tiền bạc, có thể nó là quyền lực, danh vọng, chính trị. Làm sao bố mày có thể yêu bây giờ được? Họ không thể ở đây và bây giờ - còn yêu là hiện tượng ở đây và bây giờ. Yêu tồn tại chỉ trong hiện tại, tham vọng tồn tại trong tương lai: yêu và tham vọng chưa bao giờ gặp gỡ.

Tham vọng sẽ đíu bao giờ được hoàn thành. Chính bản chất của nó là không được hoàn thành. Bạn có thể hoàn thành một tham vọng; lập tức cả nghìn tham vọng khác nảy sinh ra từ nó. Biết đi đái vượt ngọn cỏ rồi bạn sẽ tiếp tục muốn được đái vào server của voz. Tham vọng không bao giờ chấm dứt. Nếu bạn theo kịp nó, nếu bạn hiểu, nó có thể chấm dứt ngay bây giờ. Nhưng nếu bạn cho nó năng lượng, làm sao bạn có thể yêu được? Đó là lí do tại sao mọi người khổ thế khi cố gắng là ai đó - khổ bởi vì họ không có được tình yêu, khổ bởi vì họ không thể yêu được.



Tình yêu là cực lạc: cực lạc của vô trí, cực lạc của hiện tại, cực lạc của trạng thái vô tham vọng, cực lạc của cái trống rỗng. Bất kì khi nào người yêu hiện hữu, thì đều không có ai: chỉ tình yêu tồn tại. Khi hai người yêu gặp nhau, họ không phải là hai. Họ có thể có vẻ là hai với bạn, từ bên ngoài. Nhưng câu chuyện bên trong lại hoàn toàn khác: họ không là hai. Khoảnh khắc họ gặp gỡ, cái hai biến mất, chỉ tình yêu tồn tại và tuôn chảy. Làm sao điều đó có thể được nếu bạn còn chưa là trống rỗng bên trong, cái không, để cho không có rào chắn nào, không có gì giữa bạn và người yêu của bạn? 



Nếu bạn là ai đó và người yêu của bạn cũng là ai đó, thế thì hai người không gặp gỡ mà là bốn, là thác loạn tập thể foursome, hai người thực là không ai cả, người đang đứng ở hậu cảnh và hai ai đó - hai bản ngã giả đang bắt tay, âu yếm, làm những động tác yêu. Đấy là vở kịch nhảm nhí và lố bịch vãi luyện! Bất kì khi nào những người yêu gặp nhau, đều không có ai cả, và hai cái không ai cả thì không thể là hai được. Làm sao hai cái không lại có thể là hai được? Những cái không không có lằn ranh - cái không là bao la. Hai cái không trở thành một. Hai ai đó vẫn còn là hai, đếch phải là một.

Kể chuyện:

Một vị sư già sau thời gian dài hoạt động tích cực, được cử làm sư tuyên huấn tại trường nữ tu dòng Chúa Cứu thế (cái này gọi là sự giao thoa tôn giáo). Trong những buổi thảo luận nhóm, ông nhận thấy tình yêu thường là đề tài chính.

Đại khái, sư khuyên các cô:
- Hãy biết sự nguy hiểm của cái gì quá độ trong đời mình. Đánh nhau giận dữ quá dễ sinh khinh suất và mất mạng. Tín ngưỡng quá mạnh thành hẹp hòi và kỳ thị. 

Yêu đương say đắm quá thường tạo ra những hình ảnh mơ mộng về người yêu, những hình ảnh rốt cuộc cho thấy không thật nên nảy sinh sân giận. Yêu quá giống như liếm mật trên đầu mũi dao.

Một cô hỏi sư:
- Nhưng thầy sống độc thân, biết thế đếch nào được tình yêu nam nữ?

Vị sư già đáp:
- Các con ạ, sẽ có lúc thầy kể các con nghe tại sao thầy đi tu. 

(còn tiếp)


...........................
Đó là lí do tại sao tình yêu trở thành một chuyện chán thế, và F17/F145 tràn ngập các thớt tư vấn về cách hâm nóng tình cảm hoặc làm mới lại cái mông đít của mình để thu hút bạn tình. Tình yêu của bạn là một chuyện chán ngán, là cái xấu nhất. Nó phải là như thế. Nó đáng ra có thể là hiện tượng đẹp nhất trên thế giới nhưng nó đã trở thành cái xấu nhất: hai người yêu nhau thường xuyên đánh nhau, cãi nhau, xếp hình với nhau, thông ass nhau, tạo ra khổ lẫn cho nhau



Jean Paul Sartre nói, "Người khác là địa ngục." Ông ấy đang cố nói điều gì đó về tình yêu của bạn đấy. Bất kì khi nào bạn một mình, bạn đều cảm thấy được thảnh thơi, bất kì khi nào bạn ở cùng với người yêu, căng thẳng lại phát sinh, cu ba lại bắt đầu ban căng. Bạn không thể sống một mình được bởi vì cái không ai cả-cái vô ngã-sâu sắc nhất đang khao khát... nó có cơn khát, cơn đói sâu sắc phải được thỏa mãn. 



Cho nên bạn không thể vẫn còn một mình được. Bạn phải di chuyển - bạn tìm kiếm sự cùng nhau bằng cách xếp hình, nhưng khoảnh khắc bạn cùng nhau thì nó lại đem khổ đến cho bạn. Mọi quan hệ đều tạo ra khổ chứ không cái gì khác. Hết xếp hình rồi lại chia tay, rồi lại tiếp tục tìm bạn mới để xếp hình, vét máng, thổi tiêu hay thông ass, và mọi việc cứ thế mãi. 



Chừng nào bạn còn chưa hiểu rõ nó, tình yêu chỉ trở thành xung đột, cãi nhau. Dần dần người ta điều chỉnh bản thân cho phù hợp với nó. Điều đó có nghĩa là dần dần người ta trở nên mụ mẫm, không nhạy cảm. Đó là lí do tại sao toàn thế giới lại trông đờ đẫn thế, cũ rích thế. Nó bốc mùi khắm khú. Mọi quan hệ yêu đương giai gái hoặc giai-giai đều thành cũ rích, chúng đã trở thành lởm khởm. Dòng sông sinh động đã biến thành cái ao tù.

Cho nên nếu bạn muốn thực sự yêu và được yêu... điều đó không thể được ngay bây giờ như bạn mong muốn; bạn phải biến mất. Bạn phải ra đi - để cho cái không, vốn dĩ tinh khôi, được còn lại, cái không, vốn dĩ tươi tắn, được để lại sau. Chỉ thế thì đoá hoa của tình yêu mới có thể nở ra. Hạt mầm có đó nhưng bản ngã-cái tôi của bạn lại giống như tảng đá, và hạt mầm không thể mọc ra trên nó được.

Đăng nhận xét Blogger

 
Top