Gió héo hắt ánh mắt thơ ngây đang chờ ngày nắng mai
Ôi quanh tôi thế giới thật buồn cho lòng càng tái tê
Tôi đang nghe đâu cơn gió, xuyên qua những đám lá cây
Ngồi tôi đếm những vì sao và đón chờ nắng về...
Cùng tôi... sẽ tan vào hư vô...
Ít khi buồn vì một bài hát nhưng thỉnh thoảng có những câu hát chỉ thoáng qua làm mình buồn đến mức không tự gượng dậy nỗi, mà mỗi lúc nghe mình cảm nhận được từng khoảnh khắc, từng không gian từng mảnh ký ức vỡ vụn trong tim và những ước mơ những hoài bão dường như giản đơn nhưng lại quá xa vời...
Với mình mỗi lần nghe "Giọt sương" mình cảm thấy nhói buốt ở trái tim rồi không khí xung quanh cũng vô thức mà đậm mùi theo nước mắt...
Đã bao lần mình cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này, và mình muốn buông xuôi tất cả vì những ước mơ dường như vượt xa tầm tay...
Thế nhưng... khi được nghe bài hát này mình lại cảm thấy yêu quý cuộc sống này hơn, và không ngừng hy vọng bởi vì còn hy vọng là còn ước mơ, và mình biết trong cuộc đời này đang còn rất nhiều... rất nhiều người đang cần được che chở như thế dù bão giông nhưng họ vẫn mang trong mình một niền tin, một ước mơ và một tình thương lớn..
Và mình... cũng đã thôi tự dằn vặt bản thân vì những suy nghĩ tại sao, vì sao cuộc đời và con người mình lại quá khác biệt với mọi người đến thế, đã thôi tiếc nuối, thắt lòng chỉ vì một vài tình tiết nhỏ trong cái chốn ký ức mênh mông vụt ngang qua, đã thôi đau, thôi hy vọng, và cũng đã có thể cười, có thể bình thản nhìn mọi thứ xung quanh và mình cũng đã học được cách đối diện với sự thật, đối diện với những gì đã qua để cho lòng mình tĩnh lặng và bình yên. Nhưng thực sự, chỉ mình, mới có thể nhận ra sự hiện diện của cái khoảng không sâu hoắm ngay chính giữa mình lúc này...
Xem như, là sự nhắc nhở cho bản thân, phải sống sao cho tốt để không phụ lòng những người luôn tin tưởng và động viên. Hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có một con đường thực sự thích hợp, một công việc thực sự dành cho mình. Cứ hy vọng thế cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn.
Còn bây giờ với mình ước mơ thật đơn giản, mỗi ngày được vươn đôi vai đón chào bình minh, và ánh nắng nhẹ của buổi sớm mai để sưởi ấm tâm hồn đang lạnh giá, xua tan những u tối trong lòng và mỉm cười thật tươi rồi lòng cảm thấy một niền vui khó tả, để rồi chợt vui khi nghe khúc dạo đầu của bài hát yêu thích mỗi sớm, hít một chút không khí trong lành của buổi sớm mai và cảm nhận sự yêu thương quan tâm của mọi người đang lan tỏa và cảm thấy hạnh phúc quanh mình...
Tâm hồn tôi thanh thản và nhẹ nhàng như giọt sương của buổi sớm ban mai, vẫn mỉm cười hạnh phúc và bước đi thật chậm để cảm nhận yêu thương của cuộc sống tưởng chừng như rất dài nhưng lại quá ngắn cho tôi.
Một ngày mới nắng lên xanh màu là hạnh phúc cũng sẽ tan mau
Đừng tiếc nuối những gì đã qua rồi dù niềm vui mới đến
Cuộc đời biết thế, nhưng tôi vẫn cười, hạnh phúc dẫu chỉ có trong mơ
Vì đã sống trong đời trái tim của những gọt sương...
Đăng nhận xét Blogger Facebook